Ngụy thị thở dài, nói: "Hứa ma ma trước hầu hạ tỷ muội nói con rối bẩn, bà ta mang đi giặt. Nhưng thời điểm bà ta giặt lại giặt hư sa tanh, còn nói tỷ muội chiều chuộng, không thể chơi thứ tổn hại này, liền khiến người ta ném búp bê ra phủ. Ngày đó tỷ muội khóc lóc thật lợi hại, còn sinh bệnh. Đại gia không còn cách nào, chỉ đành đổi vài đầy tớ hầu hạ, lại tạm thời điều ta tới hầu hạ tỷ muội."
A...
Lại nhìn bộ dáng Ngụy thị giữ kín như bưng, Trần A Phúc có chút hiểu. Trước đó nàng vẫn luôn có chút buồn bực, vì cái gì tổ mẫu tiểu cô nương sẽ xuất gia, trong nhà còn có những thân nhân khác, vì cái gì bên trong phủ này chỉ có hai cha con, tiểu cô nương có bệnh thế nhưng không có một thân thích nữ quyến giúp đỡ chăm sóc. Có lẽ bên trong này còn có nguyên nhân trình tự sâu hơn, ngay cả đầy tớ cũng không nhất định hoàn toàn là vì tốt cho chủ tử...
Không lâu sau, nha hoàn Xảo nhi mới cầm một cái hộp đựng thức ăn vào. Ngụy thị cười nói: "Nghe cha chồng ta nói các ngươi còn chưa dùng cơm, trước tạm ăn đỡ một ít, rồi dạy ta làm gạo nếp táo. Chẳng biết tại sao, ta cùng Chu đại thẩm làm được mà tỷ muội không thích ăn như vậy."
Nàng đặt thức ăn ở trên cái bàn tròn trong phòng, bốn mặn một canh hai chén cơm. Mùi thơm truyền đến, Trần A Phúc cảm giác bụng mình cũng đói, lúc này sớm qua giờ cơm.
Lại để cho nha đầu Diệu nhi mang Thất Thất cùng Hôi Hôi vào trong viện đi ăn, chúng nó ở trong phòng quá om sòm.
Mẫu tử hai người ăn cơm, con mắt Đại Bảo cũng bắt đầu nhập nhèm, càng không ngừng ngáp. Ngụy thị lại để cho Trần A Phúc ôm cậu đi phòng phía tây nghỉ ngơi trên sạp mĩ nhân, lấy thêm một cái chăn nhỏ đắp lên cho cậu.
Sau đó, hai người cùng đi phòng bếp nhỏ hậu viện.
Ngụy thị hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, lớn lên trắng trẻo thanh tú, không nói chuyện liền ba phần cười, rất là đáng yêu. Trần A Phúc lại nói cùng nàng ấy chuyện La tiểu quản sự giúp nhà mình bận rộn.
Ngụy thị cười nói: "Nghe quản gia ta đến phủ thành nói, hai đứa bé của ta thường xuyên đi nhà ngươi ăn uống chùa, giúp chút ít chuyện này cũng là phải làm." Lại nói: "Ba ngày sau chính là tỷ muội sinh nhật bốn tuổi, đợi qua hết sinh nhật, ý tứ đại gia vẫn là để cho tỷ muội đi theo chúng ta đến Đường Viên sinh sống. Đại gia nói nông thôn không khí tốt, có lẽ có chỗ lợi đối với tỷ muội trưởng thành. Tỷ muội thích Trần muội muội như thế, về sau ngươi cũng đến Đường Viên chơi nhiều..."
Đi đến phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn làm hoa quế gạo nếp táo đều đầy đủ hết. Hiện đang không có hoa quế mới mẻ, có một hộp đường ngâm hoa quế. Trần A Phúc vừa làm vừa nói trình tự làm gạo nếp táo cho Ngụy thị cùng Chu bà tử quản phòng bếp, thời điểm nấu quả táo hạ nồi, nàng nóng xuất mồ hôi, liền móc khăn từ trong lồng ngực ra lau trán, nhân cơ hội này cũng run một mảnh vụn màu vàng vàng vào trong nồi.
Chờ gạo nếp táo làm xong, Ngụy thị nếm một viên, trừng to mắt nói: "Ai da, chúng ta cũng là làm như thế, vì sao Trần muội muội làm liền muốn ăn ngon hơn nhiều?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Chu bà tử quản sự phòng bếp nếm một viên, cũng nói thẳng ăn ngon. Nghe lời Ngụy thị nói, bà tương đối hiểu công việc cười nói: "Mọi việc đều phải nói duyên phận, nấu ăn, chưng cất rượu cũng giống vậy. Đồng dạng nguyên liệu nấu ăn cùng trình tự, thứ làm được hoặc là rượu ủ ra được, nhưng không thấy được cùng một vị. Nếu như đều cùng một vị, làm sao tửu lâu còn tốn giá cao thỉnh đại sư phụ đâu? Cầm lấy công thức tùy tiện tìm một người làm là được."
Lời nói này khen Trần A Phúc đồng thời, cũng vì tìm bậc thang cho mình.
Ngụy thị rất tán thành gật đầu.
Trần A Phúc hé miệng cười rộ lên. Trước nàng còn đang suy nghĩ giải thích thế nào, vị Chu thẩm tử lại giúp mình lấp liếm qua.
Lần này làm có chút nhiều, đều tràn đầy hai cái chậu sứ nhỏ màu phấn. Ngụy thị lấy ra một cái đĩa sứ thanh hoa tinh tế, đựng một đĩa gạo nếp táo, rồi đặt đĩa vào trong hộp đựng thức ăn, để tiểu nha đầu cầm đi tiền viện hiếu kính đại gia. Nói: "Lần trước quản gia ta cầm gạo nếp táo Trần muội muội làm vào phủ, không chỉ tỷ nhi nhà ta thích, đại gia cũng thích ăn. Chỉ là trông thấy tỷ muội thích, đại gia cũng không nỡ ăn nhiều."
Sau đó, còn dư lại đều để nha đầu bưng, cùng đi thượng phòng.
Thượng phòng im ắng, hai đứa bé còn chưa thức dậy.
Ngụy thị chỉ lấy ra một ít gạo nếp táo đặt ở trên bàn trong phòng, còn lại đều bỏ vào hộp cơm cầm đi phòng bên cạnh cất kỹ. Mới vừa dọn dẹp hết, trong đông phòng liền truyền đến thanh âm Diệu nhi: "Nha, tỷ muội tỉnh rồi."
Ngụy thị cười nói: "Ai da, quả táo này quả thật quyến rũ người, nhất định là nó thơm tỉnh tỷ muội."
Sở Hàm Yên tỉnh, cũng phải kêu Đại Bảo dậy.
Trần A Phúc đi tây phòng, Đại Bảo còn đang ngủ được nhẹ nhàng vui vẻ ở trên tháp mỹ nhân. Trần A Phúc nhẹ nhàng đong đưa cậu tỉnh, cậu có chút tức giận rời giường méo miệng liền muốn khóc.
Trần A Phúc cười nói: "Đây là nhà Yên Nhi muội muội, để cho nàng nghe được con khóc, xem nàng có cười con không."
Con mắt Đại Bảo thoáng cái mở thật lớn, lăn lông lốc đứng lên nói: "Nương nhìn lầm, Đại Bảo không khóc." Bỗng chốc vô cùng tinh thần.
Một tiểu nha đầu bưng tới một chậu nước, Trần A Phúc mặt rửa cho Đại Bảo.
Trong thư phòng, Sở Lệnh Tuyên ăn xong một viên táo cuối cùng trong cái đĩa, thầm nói: "Người đang ở đây, sao không cho nàng làm nhiều một chút."
La quản sự đứng ở một bên mấp máy miệng, đè một nụ cười xuống. Đại gia nhà mình đã bao lâu rồi không có tính trẻ con như thế? Giống như là ở sau khi nhà đột nhiên gặp biến cố, đại phu nhân bị bức ép xuất gia, cũng đã không còn như vậy.
Hắn lại bẩm báo kỹ lưỡng hơn chuyện Trần gia, Trần A Phúc xem bệnh thế nào, tình huống Đại Bảo, ở trong thôn bị lưu manh bắt nạt, cùng Sở Lệnh Tuyên, còn nói khuy cài bên nhà biểu tứ nãi nãi bán được tốt nhất dĩ nhiên là Trần A Phúc thiết kế, nàng lại cùng thêu lâu Nghê Thường ký hợp đồng, vân.vân. Trước hắn cũng nói một chút, chỉ là không tường tận như thế.
Sở Lệnh Tuyên nghe xong, gật đầu nói: "Người nhà này tương đối đáng tin, Trần gia nương tử cũng coi như thông tuệ, tỷ muội hình như rất thích nàng." Hắn mất tự nhiên ho một tiếng, còn nói: "Về sau tỷ muội đi Đường Viên, có thể chung đụng nhiều cùng hai mẫu tử kia. Nếu không, thì để Trần gia nương tử làm sư phụ may vá cho Yên tỷ muội đi. Về sau ở quê hương, để cho nàng đúng giờ đi dạy tỷ muội thiêu thùa may vá."
La quản sự ngẩn người, dạy tỷ muội thiêu thùa may vá? Ngẫm lại liền hiểu ý tứ đại gia, lập tức khom người đáp: "Dạ."
Sở Lệnh Tuyên lại nhíu mày thầm nói, chẳng biết tại sao, đứa bé Đại Bảo kia, hắn lần đầu tiên lúc nhìn thấy ở huyện Tam Thanh, đã cảm thấy có chút quen mặt, hôm nay sau khi nhìn thấy còn có loại nhận thức này. Nhưng hắn dám khẳng định, trước chưa từng gặp qua đứa bé kia. Có lẽ, đây chính là hợp mắt đi.
Còn có, như thế nào hôm nay cảm thấy Trần tiểu nương cũng có loại cảm giác quen thuộc... Thật là quái. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên cùng La quản sự lại cùng nhau đi Duyệt Đào viện.
Vừa vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Thất Thất và Hôi Hôi đang đứng ở trong sân ngửa đầu nói chuyện, một con đang đọc thơ, một đứa không ngừng hô "Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút", đều là thanh âm Trần Đại Bảo, chọc cho mấy nha đầu bà tử che miệng cười không ngừng.
Vì để cho trong sân nữ nhi có thể sinh cơ bừng bừng, Sở Lệnh Tuyên kêu người trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối ở trong sân, lại treo rất nhiều chim chóc. Nhưng chỉ có vào hôm nay, hắn mới phát giác được cái sân này thật sự có vài phần bừng bừng sinh cơ.
Không trách được mẫu thân cũng thích đứa bé kia, thích hai con vẹt hiểu tính người. Có lẽ, lại có con Yến Tử kia, bên trong này sẽ càng náo nhiệt đi?
Hết chương 94.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT