Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

La quản sự khom người nói: "Đại gia, lão nô vừa vặn đụng phải mẫu tử Đại Bảo, liền dẫn bọn họ đến đây. Để Đại Bảo bồi tỷ muội chơi đùa, lại để nương tử Trần gia làm một ít hoa quế gạo nếp táo tỷ muội thích ăn."
     
Sở Lệnh Tuyên nâng mí mắt nhìn Trần A Phúc cùng Đại Bảo một cái, khẽ gật đầu.
     
Đại Bảo chấp tay nói: "Tiểu tử gặp qua Sở đại gia." Lại chào hỏi Sở Hàm Yên: "Yên Nhi muội muội, ta mang Thất Thất và Hôi Hôi đến bồi muội chơi. Chúng nó lại học được hai câu nói mới, ta kêu chúng nó nói cho muội nghe."
     
Trong mắt Sở Hàm Yên vẫn luôn không tập trung, nghe lời Trần Đại Bảo nói, thế nhưng chuyển con ngươi nhìn hắn hai mắt, lại dời đi. Tựa như nhìn về phía sau lưng hắn, cũng tựa như nhìn về phía địa phương không biết rõ.
     
Trần Đại Bảo một trận thất bại. Vì cái gì ánh mắt Yên Nhi muội muội chỉ dừng lại ở trên người hắn một cái đây? Mình chính là hài tử lớn lên đẹp nhất cũng được người khác yêu thích nhất Hưởng La thôn đấy
     
Đại Bảo không biết là, Sở Lệnh Tuyên đã mừng rỡ không thôi. Hắn đã sớm nghe La quản sự nói qua, Đại Bảo chính là hài tử này, cũng là nữ nhi hắn trừ mình và mẫu thân, Hứa bà tử, con rối Yến Tử ra, duy nhất có thể tác động mắt của con bé, cũng là người nữ nhi sẽ không kháng cự.
     
Không nghĩ tới, Hứa bà tử thật sự là người bên kia, kiếm cớ ném mất con rối đại Yến Tử, khiến cho Yên tỷ muội cực kỳ thương tâm. Nghĩ tới chuyện này, Sở Lệnh Tuyên liền tự trách không thôi, sau khi hồi phủ liền đuổi bà tử kia đi. Đáng tiếc hắn tồn tâm may mắn, muốn đợi mấy ngày nữa có người thích hợp đến sau lại đuổi bà ta đi, ai ngờ liền xảy ra sự kiện kia.
     
Hiện tại, đứa bé này đến, có nó bên cạnh, Yên Nhi cũng sẽ tốt hơn một chút đi.
     
Lúc này, một chuyện càng không thể tưởng được phát sinh, con ngươi Sở Hàm Yên ngơ ngác nhìn chằm chằm qua đến Trần A Phúc, đưa tay ra hướng nàng. Trong miệng nói: "Điểu điểu - - bay, điểu điểu - - bay, bay ..."
     
Trần A Phúc sửng sốt, mình không phải là điểu điểu Kim Yến Tử nha.
     
Sở Lệnh Tuyên lại là một trận cuồng hỉ, đây là một người duy nhất mà nữ nhi muốn trừ hắn và mẫu thân ra, chủ động duỗi tay đòi, hơn nữa còn nói nhiều lời nói như thế.
     
Hắn nhìn một chút ánh mắt nữ nhi nhìn thẳng Trần A Phúc, lại nhìn một chút tiểu nương tử tướng mạo thanh tú đẹp đẽ trước mặt, mặc không được tốt lắm lại hết sức sạch sẽ lịch sự tao nhã. Có thể được La quản sự mang đến, khẳng định là thỏa đáng. Hắn do dự một chút, vẫn là đến gần Trần A Phúc, đưa Sở Hàm Yên tới.
     
Trần A Phúc trước còn có chút sững sờ, thời điểm Sở Lệnh Tuyên dựa vào gần nàng, nàng bị hù dọa lui về phía sau một bước. Thấy Sở Lệnh Tuyên trầm mặt, nhiệt độ trong đôi mắt chợt hạ xuống, vội vàng lấy lại bình tĩnh, duỗi tay tiếp nhận Sở Hàm Yên. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Sở Hàm Yên là bị Sở Lệnh Tuyên ôm ngang trong ngực, cho nên Trần A Phúc tiếp nhận đến cô bé cũng là ôm ngang.
     
Vật nhỏ vừa vào trong lòng Trần A Phúc, liền bắt lấy tà áo trước ngực nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức củng loạn ở trên bộ ngực không tính đầy đặn của nàng, giống như là trẻ con khát sữa đang tìm kiếm núm vú. Củng vài cái, tựa hồ tìm được thứ muốn tìm, liền thận trọng áp mũi vào chỗ đó không động.
     
Sở Hàm Yên dán chặt cái đầu nhỏ ở trên ngực trái của nàng, làm cho ngực phải không tính đầy đặn của nàng cũng nổi lên.
     
Bị "Dâm loạn" như thế trước mặt mọi người, Trần A Phúc xấu hổ và giận dữ muốn chết, vẻ mặt cứng ngắc, mặt đỏ giống như tôm bự nấu chín, thật có một loại xúc động ném cô gái nhỏ ra ngoài.
     
Thoáng nghĩ, Trần A Phúc liền biết rõ nguyên do trong đó. Trong lòng ngực của mình giấu khăn tay dính mảnh vụn Yến Trầm Hương, cái hương vị này mặc dù nhẹ vô cùng, nhưng Sở Hàm Yên vẫn ngửi thấy được. Cho nên con bé nhìn đến mình liền nói "Điểu điểu", có lẽ chính là bởi vì trên người mình và Kim Yến Tử đều có hương vị Yến Trầm Hương. Vừa ngửi tới vị này, con bé liền nhớ tới Kim Yến Tử. Cô gái nhỏ mặc dù đầu óc không rõ ràng, nhưng mà khứu giác lại bén nhạy dị thường.
     
Chỉ là cái động tác này, cũng quá, quá, quá xấu hổ muốn chết được hay không. Còn may chính mình là dưa chuột già, da dày một chút. Nếu như đổi lại cô nương da mặt mỏng, vẫn có thể xấu hổ mà khóc rồi.
     
Động tác của nữ nhi mình, khiến Sở Lệnh Tuyên giật mình không thôi, cũng đỏ mặt xấu hổ. Hắn cúi đầu dùng quyền chống miệng nhẹ ho một tiếng, con mắt nhìn nơi khác nói: "Cái kia... Cảm ơn các ngươi, mang Yên Nhi đến trong phòng chơi đi."
     
Trần A Phúc nghe vậy, liền ôm chặt Sở Hàm Yên đi thượng phòng như chạy trốn.
     
Nàng cảm giác mình cùng vị "Anh hùng" này thật sự là bát tự xung khắc. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng là ngốc tử bị người khi dễ đến nằm trên mặt đất vô cùng bẩn thỉu. Lần này gặp mặt, lại là chật vật cùng mất mặt.
     
Đại Bảo đi theo phía sau nàng tiến vào thượng phòng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng bay vào.
     
Trong phòng bố trí được tươi mát lại lịch sự tao nhã, có một cỗ Trầm Hương nhàn nhạt. Trên giường La Hán bày hai con rối Yến Tử do Trần A Phúc tự mình làm, tủ đứng cùng trên cái bàn tròn gỗ hoa lê cũng thả vài cái, thậm chí đèn cung đình rủ xuống trên nóc phòng cũng treo ngược hai cái. Ở trong này, tiểu Yến Tử mỉm cười chỗ nào cũng có.
     
Từ bố trí nơi này xem ra, vị "Anh hùng" mặt lạnh kia thật đúng là nữ nhi nô.
     
Trong sân, Sở Lệnh Tuyên cùng La quản sự nói vài câu, liền vui mừng rời Đào Hiên. Ra cửa trước, La quản sự lại dặn dò nhi tức phụ của mình Ngụy thị nói mẫu tử Trần A Phúc còn chưa ăn cơm.
     
Sở Hàm Yên đã nếm qua bữa cơm trưa, này lúc đúng là thời điểm con bé cảm giác buồn ngủ. Ngửi cỗ hương vị an tâm, con bé nhìn Đại Bảo bên cạnh một chút, nhìn lại Thất Thất và Hôi Hôi đứng ở trên bàn một chút, con mắt lim dim.
     
Bé đây là muốn ngủ.
     
Trần A Phúc ôm bé đứng lên, chuyển vài vòng ở trong phòng, con bé liền rất nhanh chìm vào trong mộng.
     
Ngụy thị cười vén bức rèm che phòng ngủ lên, để Trần A Phúc đặt Sở Hàm Yên lên giường nghỉ ngơi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Ngoài cửa sổ phía bắc phòng ngủ treo một cái lồng chim, trong lồng nhốt đúng là con Thập Cẩm Tước nhà mình đưa. Nó như một công chúa cao ngạo ở trong lồng nhìn ra bên ngoài, hát ôn nhu lại êm tai. Cùng so với những chim chóc nhảy chân ca hát, là hai loại hoàn toàn bất đồng khuôn cách.
     
Dưới cửa là vài án chạm trổ khảm ngọc, trên bàn thả hai con rối Yến Tử cỡ trung. Chính diện là một cái tủ quần áo gỗ hoa lê điêu khắc hoa, trên tay cầm cửa tủ cái cũng treo hai con rối Yến Tử quạt cánh cỡ nhỏ.
     
Bên phải bên trong cùng là một cái giường khắc hoa khảm ngọc, treo màn lụa màu đỏ tươi, trên trướng thêu một đám hoa sơn chi. Trên giường bày một con rối đại Yến Tử làm được giống nhau như đúc cái nàng làm, nhưng Trần A Phúc liếc thấy đây không phải là cái kia chính mình làm, màu sắc mới tinh, đường may cũng muốn tốt hơn nhiều.
     
Bên giường có cái bàn trang điểm chạm trổ, trên mặt thế nhưng khảm một cái kính thủy tinh hình tròn Trần A Phúc cho rằng này cuộc đời cũng nhìn không thấy nữa. Bên tường còn có một cái kỷ trà cao, trên bàn con một bình hoa lớn phấn men rộng miệng, bên trong cắm vào vài cành hoa cúc tươi đẹp ướt át.
     
Tiểu cô nương kim tôn ngọc quý nuông chiều như thế, lại bị loại bệnh này, cũng là đáng tiếc.
     
Trần A Phúc đến đến bên giường, nhẹ nhàng đặt tiểu cô nương lên giường, lại đắp chăn lên cho bé.
     
Mấy người lại trở lại phòng phòng, Trần A Phúc nghĩ đến lá cây Yến Trầm Hương bên trong con rối, đó là bảo bối trên thế gian tìm không được. Nếu như có thể tìm được con rối kia, cho dù con rối không thể cho Sở tiểu cô nương dùng, cũng có thể lấy chút lá cây ra. Liền hỏi Ngụy thị: "Con rối lớn trước đó đâu rồi?"

Hết chương 93.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play