Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc chắp tay tạ ơn, tiếp nhận tượng phật Quan Âm.
Sở Lệnh Tuyên lại khom người, nói: "Ta vừa mới về nhà, còn chưa kịp đi chúc mừng. Đây là hạ lễ, chúc mừng." Nói xong móc từ trong lồng ngực ra một cái hồng bao.
Vị chủ tịch này thật sự là lãnh đạo tốt thương cảm thuộc hạ.
Trần A Phúc tiếp nhận hồng bao, hồng bao nhẹ nhàng, khẳng định là ngân phiếu. Nàng cười nói: "Cảm ơn Sở đại nhân."
Sở Lệnh Tuyên còn nói: "Đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận mấy ngày trước đã khai trương tại kinh thành, làm ăn rất là sôi động. Muốn đi nơi đó ăn lẩu, còn phải đặt chỗ trước."
Trần A Phúc nghe mà vui mừng quá đỗi, cười đến mặt mày cong cong. La quản sự sẽ thường xuyên nhận được tin tức tửu lâu Hồng Vận, Dương Minh Viễn cũng ngẫu nhiên sẽ phái người đưa tin lại đây, có đôi khi là báo tin, có đôi khi là lấy chủ ý từ Trần A Phúc.
Nàng biết rõ Dương Minh Viễn thuê cửa hàng lớn bốn tầng lâu ở đoạn đường tương đối phồn thịnh kinh thành, chỉ thuê cửa hàng và lắp đặt các thiết bị, tiêu hết tất cả để dành của hắn, nồi lẩu sẽ khai trương ở ngày mười tháng chạp... Lại không nghĩ rằng sẽ làm ăn tốt như vậy.
Lần này phát tài, nàng đang sầu bạc càng ngày càng ít.
Sở Lệnh Tuyên nhìn Trần A Phúc cười đến lộ một hàng răng trắng, có chút buồn cười. Cô nương này ngược lại một chút cũng không giả bộ, vừa nghe làm ăn tốt lắm liền vui thành dạng này, cùng thanh lệ dung mạo của nàng một chút cũng không tương xứng. Nụ cười sáng lạn như thế, trừ cho Đại Bảo, Yên Nhi ra, còn cho ... bạc. Xem ra, về sau đưa nàng không thể đưa... lễ vật, phải đưa bạc.
Trần A Phúc không biết Sở Lệnh Tuyên đang cười nhạo nàng ở trong lòng, chỉ cảm thấy người này trước kia nhìn lạnh như băng, nhưng bây giờ thường xuyên có thể nhìn thấy cười mỉm trên khóe miệng hắn. Mặc dù chỉ mân hé miệng, nhưng khóe miệng kia với lúm đồng tiền nhỏ nhẹ nhàng cũng đẹp mắt giống như Sở tiểu cô nương.
Nàng thích nhìn tiểu cô nương nhất chính là lúm đồng xu nhỏ, dáng tươi cười lớn chút, lúm đồng xu liền sâu một chút, dáng tươi cười hơi nhẹ, lúm đồng xu liền nhỏ hơn. Nàng đặc biệt hy vọng lúm đồng xu nhỏ kia càng ngày càng sâu, hy vọng dáng tươi cười của con bé càng ngày càng sáng lạn.
Nàng hình như cảm thấy lúm đồng tiền nhỏ của Sở Lệnh Tuyên cũng càng ngày càng sâu ...
Nàng bị ảo giác của mình sợ hết hồn, cuống quít đi ra sảnh phòng.
Ra Di Nhiên Viện, Ngụy thị đang cầm hai Sáp Mai (đèn cầy) chờ ở ven đường. Thấy trong tay nàng nâng tượng phật, cười nói: "Đi, ta đưa cô về nhà."
Hai người cười cười nói nói ra cửa bên Đường Viên, nửa khắc đồng hồ liền đến Lộc Viên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc nói: "Trần Trụ Trì và Sở đại nhân đều thích ăn món kho ta làm, La tẩu tử đợi chút, ta làm một ít món kho chay tẩu lấy về."
Hai vị đại thần kia đều đưa đại lễ, còn chưa ăn được thức ăn nhà mình, phải làm một ít đưa đi cho bọn họ.
Ngụy thị cười nói: "Vậy cảm ơn rồi."
Trần A Phúc trước đi thượng phòng giao tượng phật Quan Âm cho Trần Danh, để hắn cung phụng ở trong sảnh phòng, lại giao hồng bao cùng hai cái Lạp Mai cho hắn.
Sau đó, Ngụy thị nhóm lửa, Trần A Phúc xào nước sốt, Vương thị rửa một ít thức ăn đậu rang, đậu da, ngó sen những thứ này bồi bổ lại dễ dàng nấu chín, nước sốt một nồi. Hiện tại đã cuối giờ Thân, chậm thêm nữa, liền đuổi không kịp người ta ăn cơm tối.
Thời điểm nước sốt món ăn, nghe được ngoài viện truyền đến tiếng cười đùa của A Lộc, Đại Bảo và mấy đứa hài tử, cùng với tiếng gào thét Truy Phong, Vượng Tài, bên trong vẫn còn có thanh âm La Minh Thành, mặt khác cũng là hai hài tử đầy tớ Đường Viên.
Ngụy thị cười nói: "Chúng ta cách gần nhau, không nói Yên tỷ muội sẽ chuyên cần chạy sang nhà cô, Thành tiểu tử nhà ta cũng sẽ chạy được càng chuyên cần."
Trần A Phúc cười nói: "Chạy chuyên cần mới tốt, ta liền thích hài tử. Người nhà của chúng ta ít người, đến nhiều một ít hài tử đúng là thật náo nhiệt."
Ngụy thị nhìn nhìn nàng, hé miệng cười nói: "A Phúc sang năm hẳn là đầy mười sáu tuổi đi, không thể trì hoãn nữa rồi. Nói một chút coi, muốn tìm như thế nào, tẩu tử giúp cô tìm kiếm một chút. Muội tử dạng dung mạo thiên nhân xuất sắc thế này, phải xứng một hậu sinh tốt."
Vương thị nghe vậy, cao hứng ngẩng đầu nói: "Vậy ta cám ơn cháu dâu trước. Cô cũng nhìn thấy nhiều, A Phúc nhà ta lớn lên xinh đẹp, lương thiện, lại khéo tay." Lại thở dài nói: "Nhưng mà, A Phúc tình huống đặc thù, lập nữ hộ, còn mang theo con trai, là muốn chiêu con rể, hậu sinh điều kiện quá tốt sợ là không muốn đến cửa. Chúng ta âm thầm nghĩ, muốn tìm cho nàng hậu sinh tâm tính tốt, tài giỏi một ít, không cần nghĩ tới ăn cơm mềm, không có tiền không cần gấp gáp, mấu chốt là người tốt. Tốt nhất, người dễ coi chút, không thể quá xấu."
Nói tới đề tài nam nhân, chiêu con rể này nọ, Trần A Phúc ngược lại không có bao nhiêu ngượng ngùng, cái này cũng thật là một vấn đề tương đối thực tế. Nữ nhân cổ đại kết hôn sớm, không thấy Trần A Cúc mới mười hai tuổi đã gấp rồi sao.
Mặc dù nàng làm tốt dự định vạn nhất tìm không được người tốt, chỉ một người mang Đại Bảo qua cả đời. Nhưng đây là dự định xấu nhất, nếu như có một nam nhân không trở ngại, nàng vẫn là muốn tìm một người. Chính mình có dựa vào, sinh thêm nhiều mấy đứa hài tử trong nhà cũng náo nhiệt.
Trần A Phúc không giống cô nương thời đại này mắc cỡ chạy đi, nghe Vương thị nói xong, còn cười bổ sung một câu: "Người hơi chút bình thường cũng không sao, mấu chốt phải sạch sẽ một chút, ta chịu không nổi nhất là nam nhân lôi thôi không đánh răng mỗi ngày cùng rửa chân..." Một điểm này nàng tương đối kiên trì, cho nên nhất định phải muốn nói ra.
Nàng lời còn chưa dứt, liền bị Vương thị đánh một bàn tay, mắng: "Ai nha, con nha đầu này, mắc cỡ chết người rồi, cũng không sợ La đại tẩu chê cười."
Trần A Phúc nói: "Chính bởi vì là La đại tẩu, con mới nói thật, có cái gì xấu hổ muốn chết chứ. Nếu không có nam nhân thích hợp, cùng lắm thì không cưới là được."
Nghe được nàng nói "cưới", Ngụy thị cười đến ngửa tới ngửa lui. Nói: "A Phúc muội tử điều kiện này, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp. Nam nhân mỗi ngày kiên trì đánh răng, đều là tương đối chú ý gia đình. Phàm là coi trọng gia đình, cuộc sống khẳng định đều tương đối khá giả, dạng người này không nhất định nguyện ý đến cửa. Nếu như hậu sinh không có tiền, cuộc sống qua không tốt lắm, phần lớn cũng sẽ không quá chú ý. Kỳ thật, hậu sinh hơi chút không chú ý một ít, cũng không có gì đáng ngại, thành thân cô giúp đỡ quản lý hắn sạch sẽ không phải được rồi sao."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dưỡng thành thói quen không chú ý, là không dễ uốn nắn."
Nàng đời trước chính là như vậy, đặc biệt nam nhân thích nhẹ nhàng mà trong sáng, lại đặc biệt không thích nam nhân không chú ý.
Ngụy thị lại hỏi: "Nếu như nam nhân có điều kiện không tệ, hắn muốn cưới thê, cũng nguyện ý đón Đại Bảo đi nhà hắn, nhưng hắn không muốn đến cửa, cô nguyện ý một lần nữa chuyển hộ tịch về nhà mẹ đẻ, lại gả cho hắn không?"
Trần A Phúc cười nói: "Nếu ta gả ra ngoài rồi, Yên tỷ muội làm sao đây? Ta thật là có chút không bỏ được nàng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Ngụy thị cười nói: "Tỷ muội cũng sẽ lớn lên. Nếu như có nam nhân thích hợp, trước định hôn sự. Chờ qua hai năm tỷ muội lớn chút, thân thể khá hơn rồi, A Phúc muội tử có thể lập gia đình. Cũng không thể vì tỷ muội, trì hoãn chung thân đại sự. Như thế nào, nếu như hậu sinh tốt lắm, cô có nguyện ý lập gia đình hay không?"
Vương thị vội hỏi: "Nếu như hậu sinh thật đặc biệt không kém, chúng ta nguyện ý gả nó."
Trần A Phúc lại nhếch miệng, lắc đầu nói: "Ta nghĩ, sẽ không có người nam nhân nào có thể tốt đến khiến suy nghĩ cho ta như vậy."
Hết chương 150.