Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Đến phụ cận, Tống mụ mụ để Sở Hàm Yên xuống đất, thẹn thùng nói: "Tỷ muội làm ầm ĩ muốn đến nhà di di đắp phòng ở nhỏ, vậy nên, chúng ta liền lại tới quấy rầy."
     
La Minh Thành lại bổ sung: "Đại cô nương còn nói thơm thơm."
     
Ngụy thị cho rằng nhi tử nói Sở Hàm Yên thèm ăn, mất hứng chụp cậu một cái, sẵng giọng: "Chỉ con có thể nhịn."
     
Sở Hàm Yên lắp ba lắp bắp nói ra, "Đắp... phòng ở, thơm... thơm."
     
Trần A Phúc biết rõ cái "thơm thơm" này, nhất định là tiểu cô nương ngửi thấy được mùi thơm như có như không trong nhà mình. Cỗ mùi thơm này phải cẩn thận ngửi mới có thể ngửi thấy được, mũi tiểu cô nương thật thính.
     
Nàng đi tới ngồi xổm xuống, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương cười nói: "Tỷ muội thật có giỏi, về sau thì phải thế này, nghĩ muốn cái gì, liền nói rõ ràng ra."
     
Đại Bảo thấy Sở Hàm Yên thích nhà mình, cao hứng phi thường, dắt tiểu cô nương tiến vào sân nhỏ. Còn rắm thối nói: "Cách gần thật tốt, muốn đến lê la tán dóc, đưa chân liền đến rồi."
     
Trần A Phúc dẫn mấy đứa hài tử mới vừa chơi đùa ở trong phòng nam Tây Sương không bao lâu, Diệu nhi chạy đến đón Sở Hàm Yên, nói chủ tử trở về rồi, để tỷ muội trở về.
     
Trần A Phúc biết rõ, đây là Trần Trụ Trì trở về. Người trong Đường Viên, đều kêu Sở Lệnh Tuyên là đại gia, đều kêu Trần Trụ Trì là chủ tử.
     
Ngụy thị và Tống mụ mụ vừa nghe, vội vàng đứng dậy mang bọn nhỏ về Đường Viên. Trần A Phúc lại thỉnh Ngụy thị phái chiếc xe ngựa đến, nàng còn muốn mang hoa lan đến cho Trần Trụ Trì.
     
Lúc đi, Ngụy thị còn mang theo rổ gỗ xếp, sợ ngày mai Yên tỷ muội lại nháo đến.
     
Thất Thất và Hôi Hôi bởi vì hôm nay không được đi Đường Viên đang trốn ở góc tường giận dỗi, thấy bọn họ phải đi về, đều cao hứng trở lại. Nhảy chân kêu: "Đi chơi, đi chơi."
     
Sau đó, Thất Thất bay tới đứng ở trên bàn tay nhỏ bé của Sở Hàm Yên, Hôi Hôi bay đi đứng ở trên bàn tay nhỏ bé của La Minh Thành, làm hai đứa bé cao hứng đến không thôi.
     
Hiện tại hai nhà cách gần, chúng nó muốn đi thì đi thôi. Trần A Phúc chỉ dặn dò một câu: "Đi chơi không được phép tinh nghịch, không được phép đòi ăn, sớm đi về nhà."
     
Chỉ qua một khắc chung, xe ngựa Đường Viên liền tới. Trần A Phúc ôm hoa lan ngồi xe đi Đường Viên. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Lúc này, Bụi mừng rỡ không thôi đang ngồi ở trên giường La Hán bên trong Di Nhiên Viện, tiểu tôn nữ ngồi ở trong lòng bà nói chuyện. Mỗi một lần trở về, tiểu tôn nữ tiến bộ đều làm cho bà giật mình.
     
Ngồi bên cạnh các nàng, Sở Lệnh Tuyên. Hắn trước đó vài ngày đi kinh thành một chuyến, hôm nay vừa trở về. Đi nha môn điểm danh xong, liền cưỡi ngựa về Đường Viên. Bên cạnh hắn trên bàn trà, Thất Thất và Hôi Hôi đứng, chúng nó đang ăn quả hạch bên trong đĩa.
     
Sở Lệnh Tuyên và Bụi hiếm khi đồng thời trở về, hôm nay gặp được đều rất ngạc nhiên mừng rỡ. Cộng thêm Sở Hàm Yên so sánh với trước có biến hóa lớn, càng làm cho bọn họ cao hứng. Tổ tôn ba đời nhẹ nói chuyện, đương nhiên chủ yếu là Bụi và Sở Lệnh Tuyên nói, Sở Hàm Yên ngẫu nhiên sẽ nói mấy chữ.
     
Trần A Phúc đi đến Di Nhiên Viện, ngoài ý muốn phát hiện Sở Lệnh Tuyên đã ở. Nàng làm lễ với Bụi, lại cong cong đầu gối cho Sở Lệnh Tuyên.
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Trần sư phụ mời ngồi." Khóe miệng mang theo một chút vui vẻ, còn khom người.
     
Bụi cũng cười nói: "A Di Đà Phật, cảm ơn Trần thí chủ, cô dạy Yên Nhi được vô cùng tốt."
     
Bà nhìn thấy chậu hoa lan kia, lại giật mình không thôi. Thời điểm bà ôm đến, hoa đã sắp chết. Mà bây giờ hoa không chỉ sống lại, còn mọc ra rất nhiều nụ hoa màu tím sậm.
     
Bà đếm, thế nhưng có hai mươi hai nụ. Kinh ngạc nói: "A Di Đà Phật, Mặc Lan mỗi lần nở hoa nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười đóa, mà lần này lại một lần mọc ra tận hai mươi bốn nụ hoa. Trần thí chủ thật sự là cao thủ dưỡng hoa lan."
     
Trần A Phúc cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ ha ha ngây ngô cười. Sớm biết rằng nghịch thiên như thế, nên sớm dời hoa ra khỏi không gian.
     
Sở Hàm Yên thế nhưng tiếp một câu: "Di di... tài giỏi."
     
Nói xong còn đưa ra bàn tay nhỏ bé giơ ngón tay cái lên. Sau đó, liền giương mắt nhìn Trần A Phúc. Ý tứ là nhanh bày tỏ người ta đi, người ta lần này phản ứng thật nhanh.
     
Bộ dáng nho nhỏ đáng yêu chọc cho người ở đây cười to. Sở Hàm Yên lại thẹn thùng, từ trên đùi Bụi trượt xuống, đi qua ôm lấy Trần A Phúc, chôn cái đầu nhỏ ở trên đùi nàng.
     
Trần A Phúc sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé, cười nói: "Tỷ muội thấy di di dưỡng hoa nhi được tốt, còn biết khen ngợi di di, di di đặc biệt vui vẻ nha. Làm sao bây giờ, buổi tối di di chắc chắn cao hứng đến ngủ không yên."
     
Sở Hàm Yên nghe nâng cái đầu nhỏ lên, đặc biệt thông minh nói với Trần A Phúc: "Ôm đại Yến Tử, có thể... ngủ đủ no bụng."
     
Trần A Phúc cười rộ lên, lộ ra vài cái răng như viên trân châu, trong mắt lóe ngạc nhiên mừng rỡ như vì sao lấp lánh, khoa trương nói: "A, tỷ muội thật thông minh, ra chủ ý này thật tốt. Được, buổi tối di di nhất định ôm đại Yến Tử ngủ."
     
Sở Hàm Yên mím môi cười rộ lên, mặc dù dáng tươi cười không lớn, lại ngọt được giống như ăn mật. Con bé suy nghĩ một chút, lại đi đến phòng ngủ của mình.
     
Tống mụ mụ đi qua dắt con bé, thân thể béo nhỏ còn né tránh, không cho phép dắt. Tống mụ mụ không còn cách nào, chỉ đành đi theo ở phía sau bé.
     
Thời khắc mọi người đang buồn bực, Sở Hàm Yên lại đi ra, trong lòng còn nhiều một con rối đại Yến Tử lúc bé ngủ ôm.
     
Con bé đi đến trước mặt Trần A Phúc, giơ búp bê lên nói: "Cho... Di di, ngủ... no bụng."
     
Trần A Phúc thật sự bị cảm động, nàng không nghĩ tới tiểu cô nương có thể đưa cho nàng thứ mình yêu mến nhất.
     
Nàng ôm Sở Hàm Yên dậy kéo vào trong lòng, nhẹ nói: "Cảm ơn, tỷ muội thật tốt, thật hào phóng, cũng không tiếc đồ tốt như thế cho di di. Nhưng mà, trong nhà di di cũng có đại Yến Tử, vẫn nên để nó làm bạn với tỷ muội ngủ đủ no bụng..."
     
Thấy hai người bọn họ hoạt động cùng nhau, thấy Sở Hàm Yên có thể trao đổi bình thường, Bụi che miệng không tiếng động chảy nước mắt, Sở Lệnh Tuyên cũng tràn đầy cảm xúc, trong lòng bắt đầu khởi động một cỗ tâm tình trước kia chưa từng có qua.
     
Hình thức hai người bọn họ chung đụng không giống thầy trò, không giống chủ tớ, cũng không giống mẹ con cái thời đại này. Nhưng khiến ai nấy đều thấy được, các nàng chung đụng hình như so với mẹ con ruột còn muốn thân mật hơn. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Không trách được bệnh của Yên Nhi mau khỏe thế này! Không trách được Yên Nhi có thể trao đổi với hài tử bình thường! Không chỉ là vì phương thức Trần A Phúc dạy bảo thỏa đáng, lại bởi vì nàng dụng tâm đi theo Yên Nhi chung đụng, xem Yên Nhi trở thành một hài tử bình thường, còn có một sự thích Yên Nhi thật lòng.
     
Trần A Phúc mỗi một câu nói đều bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại có chút ngoài dự đoán của mọi người, cũng không phải là bọn họ có thể nghĩ ra hoặc là nói ra được. Mà những lời nói này, chính là hợp tâm tư Yên Nhi.
     
Nhìn lại vẻ mặt Yên Nhi ngồi ở trên chân nàng một chút, buông lỏng, thỏa mãn, ỷ lại... ngay cả linh khí, hình như cũng nhiều hơn.
     
Trần A Phúc và tiểu cô nương nói vài câu, cảm thấy cả nhà tổ tôn ba đời bọn họ hiếm khi được đoàn tụ, mình không thích hợp làm ngọn nến lớn ở chỗ này. Lại dụ dỗ tiểu cô nương vài câu, bỏ qua nồng đậm không nỡ trong mắt con bé, dùng mặt cọ đỉnh đầu con bé, đứng dậy cáo từ.
     
Bụi chủ trì nói: "Nghe nói Trần phúc chủ dọn nhà, bần ni đặc biệt thỉnh một pho tượng phật tượng Quan Âm đại sĩ. Mong ước một nhà Trần thí chủ thân thể khoẻ mạnh, Như Ý cát tường."
     
Sau lưng tiểu ni cô nâng lên một pho tượng Quan Âm tử đàn.

Hết chương 149.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play