Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Tam tốn không nhiều tiền thuê, liền lấy tốc độ nhanh thành công ban đầu nổi tiếng cao, cũng bán được Trần Tam nước sốt chuỗi mỗi một góc nhỏ phủ Định Châu.
     
Cho dù về sau rất nhiều cửa hàng theo phong trào bán nước sốt chuỗi, đều làm ăn xa so ra kém hơn Trần Tam nước sốt chuỗi.

Trần Tam họ Trần, hương vị nước sốt chuỗi lại có vài phần giống nhau cùng với nước sốt tươi cửu vị, Dương Minh Viễn bản năng cho rằng nước sốt chuỗi nhà này cùng Trần A Phúc có lẽ có quan hệ nhất định.
     
Ngày hôm sau, hắn tìm đến cửa hàng Trần Tam nước sốt chuỗi. Lại thấy Trần Tam và Trần Danh lớn lên có vài phần giống nhau, càng thêm xác định suy đoán của mình. Một phen bắt chuyện, Trần Tam quả thật cùng Trần A Phúc có quan hệ. Dĩ nhiên là thúc thúc của nàng, phương pháp làm món ăn và phương pháp buôn bán tất cả đều là Trần A Phúc nói cho Trần Tam.
     
Dương Minh Viễn trở về nghĩ một đêm, cảm thấy có lẽ Trần A Phúc còn sẽ có lại nhiều chủ ý tốt hơn, nếu có thể kéo nàng tiến vào tửu lâu cùng làm ăn, làm ăn nhất định sẽ càng tốt. Nghĩ đến bóng hình xinh đẹp duyên dáng kia, trong lòng hắn đúng là có vài phần rung động.
     
Vì vậy, hắn vội vàng về thị trấn Tam Thanh, tìm đến Trần gia. Nếu như thuyết phục Trần A Phúc có một chút tốt, liền phân cho nàng cổ phần tửu lâu.
     
Trần A Phúc nghe nói Trần Thực làm ăn làm được rất tốt, trong nhà đã thỉnh mười người hỏa kế. Hơn nữa chủ ý mình cho hắn không tồi, không chỉ làm tốt hơn, cũng sắp nhanh chóng thành công nổi tiếng. Nàng rất vui vẻ.
     
Thuê quán rượu khu vực bất đồng làm điểm tiêu thụ, là Trần A Phúc tham chiếu phương thức đại lí kinh doanh đời trước, lại phân tích đặc sắc thời đại này, cùng với thực lực kinh tế của Trần Thực, ra điểm quan trọng này.
     
Nàng nghe Dương Minh Viễn nói điều kiện cũng có chút động tâm, nhưng vẫn tự biết rõ.
     
Nàng kiếp trước là học qua chút tài nấu nướng, nhưng trừ mấy công thức cùng làm điểm tâm, trình độ của nàng cũng chính là xào nấu chút thức ăn ở nhà. Cho nên có thể nhận được người khác tán dương, cũng là bởi vì duyên cớ có Yến Trầm Hương. Nào dám liên tục hiến kế làm ăn làm tửu lâu cho Dương đại lão bản, huống chi một công thức lại nào dám muốn cổ phần tửu lâu của hắn.
     
Dương Minh Viễn muốn điểm quan trọng khẳng định không phải là công thức, mà là văn hóa ẩm thực không đồng nhất, hoặc là thủ đoạn marketing đi.
     
Trần Thực trò đùa trẻ con như vậy còn được, nhưng Dương Minh Viễn muốn là "Đại thị trường", nàng vẫn không có tự tin.
     
Một trận gió rét thổi đến, khiến cho Trần A Phúc đứng ở trong sân rùng mình một cái. Nồi lẩu, hai chữ này bỗng chốc nhảy vào đầu óc nàng.
     
Tại loại thời tiết này, nếu như mấy người ngồi vây quanh ăn nồi lẩu nóng hổi, đó là chuyện thích ý cỡ nào.
     
Thời đại này cũng có nồi canh nóng, có chút giống tiền thân nồi lẩu. Hai ngày trước Đường Viên làm một lần, chính là bỏ thịt cùng món rau vào trong nồi nấu, nhúng đĩa tương ăn, xa không có tinh xảo cùng chú ý như nồi lẩu đời trước, cũng không tự thành tác phong riêng.
     
Loại mỹ thực nồi lẩu này cho dù ở đời trước cũng là hưởng thụ tiếng tăm đại giang nam bắc, có rất ít người không thích. Mấu chốt là, Trần A Phúc học qua điều chế nguyên liệu cuối cùng như thế nào, hơn nữa điều chế được nồi hồng nồi trắng cũng không tệ.
     
Trần A Phúc dụng tâm học làm nồi lẩu như vậy, còn muốn cảm tạ tên phụ tâm lang Lưu Húc Đông kia, bởi vì hắn thích ăn nồi lẩu. Hắn có một người bạn tốt là ông chủ một nhà đại lí nồi lẩu nổi tiếng, nàng liền đi theo đầu bếp cửa hàng lẩu nhà kia học một tay. Cuối tuần rảnh rỗi, nàng ngẫu nhiên sẽ làm bữa lẩu, hy vọng giữ Lưu Húc Đông ở nhà...
     
Khi đó nàng, yêu thật sự là thật không có bản thân cùng tôn nghiêm.
     
Trần A Phúc mở trừng hai mắt, sâu hít một ngụm khí lạnh, áp chế nỗi buồn bực xuống đáy lòng.
     
Tươi cười một tiếng với Dương Minh Viễn, nói: "Hiện tại thời tiết lạnh, ta quả thật nghĩ ra một món ăn, gọi là nồi lẩu, lại không biết có làm được ăn ngon hay không. Nhưng mà một món ăn, cũng không dám đòi cổ phần Dương đại gia. Vừa vặn hôm nay trong nhà có nhiều khách quý như vậy, ta liền làm thử, tận tình chủ nhà."
     
Nhìn nụ cười xinh đẹp kia, tâm can Dương Minh Viễn lại phù phù phù phù nhảy không ngừng, trên mặt cũng có chút đỏ ửng. Hắn vội vàng ổn định tâm thần, cười nói: "Tốt lắm, ta sẽ chờ lộc ăn thỏa thuê."

Trần A Phúc suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Ai da, ta đã quên Dương đại gia nếu như muộn thì không vào thành được. Làm món ăn này hơi phiền toái, vẫn là hôm nào đi."
     
Dương Minh Viễn quá muốn ăn lẩu. Liền nói: "Không sao, muộn thì ta ở khách điếm ngoài thành một đêm là được."
     
Trần A Phúc liền vào phòng bếp, kiểm tra thức ăn hôm nay La quản sự cùng với Dương Minh Viễn mang đến những gì. Hai vị này một người là thẹn thùng mang nhiều người như thế đến ăn cơm, một người là mở tửu lâu, đều mang theo rất nhiều thức ăn và rượu đến. Trừ buổi trưa ăn một chút, còn chất đống tràn đầy hai chậu gỗ to.
     
Trần A Phúc ngồi xổm xuống mở ra, có xương sườn, móng heo, thịt chân sau, thịt ba chỉ và thịt heo, còn có hai cái đùi dê cùng một mảnh sườn cừu, một con gà, một con vịt và một cân tôm, cùng với ngó sen, cây nấm.
     
Những vật này, hơn nữa rau xanh vườn nhà mình, cũng miễn cưỡng có thể làm một bữa lẩu.
     
Bởi vì nàng là người ăn hàng, trong nhà nhiều nhất chính là đồ gia vị, mặc dù không có chút đồ gia vị như đời trước, nhưng mà tìm một ít vật thay thế. Chỉ là, nồi đỏ không thể quá cay, người phương bắc ăn cay không được. Hơn nữa, trong nhà còn có một ít hộp hồ tiêu trân quý, đây là nàng mua trong cửa hàng một nhà người Hồ mở ở phủ Định Châu. Hồ tiêu là vật phẩm chuẩn bị nồi trắng, nếu không có hồ tiêu, nồi trắng liền đề không tươi ngon nổi. Mà con dân Đại Thuận Triều, chẳng hề phổ biến ăn hồ tiêu.
     
Trong nhà nàng không có bếp lò đơn độc, chỉ có thể làm ở trong phòng bếp. Hai cái lò, bếp lớn nấu nồi trắng, bếp nhỏ nấu nồi đỏ. Nàng nghĩ tới người phương bắc ăn vị trắng chiếm đa số, lại nói hôm nay hài tử cũng nhiều.
     
Lại để cho Khang sư phó hỗ trợ, trước róc xương gà ra hầm lấy nước, rồi cắt thịt ba chỉ cùng thịt dê thành cắt lát, càng mỏng càng tốt. Khang sư phó không hổ là đầu bếp, kỹ thuật xắt rau vô cùng tốt, cắt thịt mỏng giống như trang giấy.
     
Vương thị lại đi trong vườn hái rau chân vịt, củ cải, cải trắng, rau hẹ và rau dưa mới mẻ, còn đặc biệt đi nhà Cao Lý Chính hỏi một chút rau thơm.
     
Nguyên liệu xào xong, mùi thơm lập tức tràn ra. Thơm đến vài nam nhân uống rượu đều nói thẳng thơm quá, buổi tối còn muốn tiếp tục uống.
     
La quản sự từ tây phòng đi ra, cười nói: "Như thế nào, A Phúc lại muốn làm thức ăn yêu thích cho chúng ta?"
     
Trần A Phúc cười nói: "Vừa nghĩ ra món mới, không biết ăn ngon hay không."
     
Nhưng mà, chờ Sở Hàm Yên tỉnh liền không yên tĩnh, con bé khóc lớn tìm Trần A Phúc, Trần Đại Bảo dụ dỗ cũng dụ dỗ không được. Tống mụ mụ chỉ phải ôm con bé đến nhà cũ, để cho nó cùng mấy đứa hài tử ngồi ở trên giường gạch tây phòng, lại mở cửa ra.
     
Tiểu cô nương chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng Trần A Phúc, một cái tay nhỏ bé lại kéo quần áo Trần Đại Bảo, liền thành thật xuống. Tiểu người ba hoa Dương Thiến ở bên cạnh con bé chít chít thầm thì vừa vung khăn, con bé tựa như nghe mà không nghe, Dương Thiến một chút cũng không giảm bớt hào hứng nói chuyện.
     
Đại Bảo cũng đắc ý đến không thôi, cậu là lần đầu tiên được Yên Nhi muội muội ỷ lại như thế, bộ ngực nhỏ ưỡng lên cao cao, không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh Sở tiểu cô nương, tùy ý nàng kéo quần áo cậu, cùng Dương Siêu nói đề tài của nam nhân.
     
Trần A Phúc một bên cùng đám người Vương thị bận rộn, vừa nghe tiếng cười đùa bọn nhỏ ở tây phòng, trong lòng ấm áp như nhiệt khí cuồn cuộn trong nồi.
     
Đây là cảm giác nàng kiếp trước, kiếp này liên tục kỳ ngóng nhìn nhiều con nhiều phúc.

(nồi đỏ nồi trắng: thật ra chính là nồi lẩu uyên ương, một bên cay và một bên ít cay của người TQ)

Hết chương 134.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play