Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc giới thiệu cho Sở Hàm Yên: "Đây là ca ca Dương gia, đây là tỷ tỷ Dương gia."
Dương Thiến lớn hơn Sở Hàm Yên hơn một tháng, cũng là tiểu tỷ tỷ.
Sở Hàm Yên hiện tại chỉ thói quen chung đụng cùng ba đứa bé là Đại Bảo và tỷ đệ La Mai, huynh muội Dương gia vừa vào nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé liền bắt đầu căng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại chặt chẽ.
Người ta không thích bọn họ!
Trần A Phúc chứng kiến tiểu cô nương biểu hiện này không chỉ không tức giận, còn hết sức cao hứng. Nó rốt cuộc biết biểu đạt ý tưởng của mình, cho dù không nói lời nào, chỉ làm vẻ mặt, cũng là tiến bộ.
Nhưng tiểu huynh muội Dương gia không cảm giác mình bị người ta ghét bỏ, Dương Siêu và Đại Bảo, Thất Thất cùng Hôi Hôi nói đến náo nhiệt.
Dương Thiến lại là tự mình quen thuộc, vừa nhìn thấy Sở Hàm Yên, liền thích muội muội xinh đẹp này. Con bé tự mình cởi giầy bò lên giường, ngồi đến đối diện Sở Hàm Yên, nhìn cô bé nhẹ giọng nói: "Muội muội, muội thật là trắng trắng, chúng ta đến chơi đùa quá gia gia đi."
Thấy Sở Hàm Yên không để ý tới, con bé còn nói: "Vậy chúng ta chơi giấu Miêu Miêu, được không?" Thấy người ta còn không để ý tới mình, cũng không nổi giận, lại nói: "Vậy chúng ta liền hát đồng dao đi."
Sau đó cũng mặc kệ người ta có đồng ý hay không, liền vỗ tay bắt đầu đọc lên:
Xe đẩy ca, mài xe lang,
Xua đuổi ca ca lên học đường.
Ca ca học sách ba năm,
Vừa thi đỗ tú tài lang.
Trước bái cha, sau bái nương,
Lại bái bái vào phòng lão bà.
Kim đánh chìa khóa mở hòm,
Trong phòng lão bà một mảnh sáng.
Con bé mặc dù mồm miệng không quá rõ ràng, nhưng đọc được có bài bản hẳn hoi, cực kỳ nghiêm túc. Vừa học thuộc xong, chọc cho Trần A Phúc và Diệu nhi trong phòng, cùng với Tống mụ mụ cùng Hoàng mụ mụ vú nuôi Dương Thiến ở ngoài cửa cười ha hả.
Sở Hàm Yên trước không phản ứng kịp, sững sờ nhìn Dương Thiến, có lẽ là cảm thấy tiểu cô nương này thật là buồn cười. Thấy người khác đều cười, con bé mặc dù nghe không hiểu tiểu cô nương đọc là cái gì, cảm thấy chơi hết sức vui, cũng toét miệng cười rộ lên theo.
Dương Thiến thấy muội muội cười, hết sức cao hứng, còn nói: "Muội muội đọc." Thấy người ta chỉ cười không đọc, cũng không tức giận, lại từ trong lồng ngực móc khăn ra, nói: "Vậy chúng ta chơi gấp khăn."
Sau đó, tự mình xoa nắn khăn vài cái, lại nhét khăn vào trong tay Sở Hàm Yên để cho con bé gấp. Sẽ cầm về khăn vân vê vài cái, lại nhét vào trong tay Sở Hàm Yên.
Trần Đại Bảo cho dù sẽ khiến cho Sở Hàm Yên chú ý, cũng là tiểu nam hài, lại vô cùng trưởng thành, sẽ không có những cách chơi của tiểu cô nương như Dương Thiến.
La Mai mặc dù là tiểu cô nương, nhưng tôn ti thượng hạ làm cho cô bé không dám đối đãi Sở Hàm Yên như vậy.
Tiểu cô nương Dương Thiến rất là làm cho Sở Hàm Yên cảm thấy mới lạ, cũng không bài xích Dương Thiến, xem tiểu ba hoa Dương tiểu cô nương tự chơi tự nói đến náo nhiệt. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trong lòng Trần A Phúc hết sức cao hứng, bồi dưỡng thật tốt một chút, về sau Dương tiểu cô nương vốn quen thuộc chính là bạn khăn tay của Sở tiểu cô nương nha.
Tống mụ mụ có lẽ cũng là nghĩ như thế, dáng tươi cười với Hoàng mụ mụ hòa khí hơn lúc bọn họ mới vừa đi vào.
Buổi trưa, Trần Danh để A Lộc đi mời phụ tử Trần Nghiệp cùng Cao Lý Chính lại đây tiếp rượu. Không qua bao lâu, lỗ mũi như chó của Hồ lão ngũ cũng ngửi thấy được mùi rượu Trần gia nên tự mình chạy tới, còn ôm một vò rượu đến.
Trần Danh đặc biệt không thích người này, nhưng hắn đến rồi, cũng không thể đuổi hắn đi. Người ta nói, thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân. Loại người Hồ lão ngũ này, tốt nhất đừng đắc tội.
Trần A Phúc lại tranh thủ đi làm một nồi hoàng kim hoạt nhục, món ăn này bọn nhỏ thích nhất, ngay cả Yên tỷ muội đều chủ động chỉ muốn ăn "Cái kia".
Dương Siêu ăn được miệng chảy đầy mỡ còn nói: "Trần di, đầu bếp tửu lâu nhà con cũng không làm ăn ngon như dì."
Trần A Phúc cười nói: "Thích, thì con ăn nhiều một chút."
Sau khi ăn xong, mấy đứa hài tử đều buồn ngủ. Sở Hàm Yên ôm con rối đại Yến Tử cùng Dương Thiến liền ngủ phòng ngủ ở đông phòng, Đại Bảo, La Minh Thành, Dương Siêu thì ngủ tây phòng.
Trần A Phúc để La Mai cùng hai nữ hài khác cùng nhau ngủ đông phòng, nhưng tiểu cô nương lắc đầu nói: "Không, nô tài muốn hầu hạ chủ tử."
Trần A Phúc cười nói: "Con ngủ ở bên cạnh tỷ muội, nếu như nàng có cần, thì con rời giường hầu hạ nàng."
La Mai nghe vậy, mới nhu thuận ngủ ở bên ngoài rìa trên giường.
Trần A Phúc nghe thấy bên kia uống rượu xong, đám người Trần Nghiệp cũng đi, mới đi qua nhà cũ.
Sau bữa cơm trưa, thân thể Trần Danh không khỏe, có chút mệt nhọc, lại uống một chút rượu, liền đi tây phòng nằm ngủ.
Mà mấy nam nhân La quản sự cùng Dương Minh Viễn thì được an bài ở đông phòng nghỉ ngơi.
Dương Minh Viễn có việc, liền đến dưới mái hiên chờ Trần A Phúc.
Hắn mặc cẩm bào dài bông vải màu nâu nhạt, dáng người trung đẳng, ngũ quan không tính là tuấn tú, nhưng trong mắt lộ ra ra khôn khéo cùng trầm ổn thêm cho hắn không ít, khiến người ta có loại cảm giác thiết thực.
Trần A Phúc cùng hắn tiếp xúc không được nhiều, nhưng thông qua hai đứa bé Trần A Phúc cảm thấy tính tình hắn hẳn là không tệ. Hài tử được dạy tốt như vậy, khẳng định là do lão tử dạy tốt.
Hắn nhìn thấy Trần A Phúc từ cửa hông đi qua, cười nói với nàng: "Có một cuộc làm ăn, không biết Trần gia nương tử có hứng thú hay không."
Thì ra, Dương Minh Viễn muốn mở một nhà tửu lâu tại Định Châu phủ nữa, cảm thấy dựa vào sự đặc sắc món ăn nước sốt tươi cửu vị cùng mảnh khang chiên, có thể đứng vững một vị trí ở phủ Định Châu tửu lâu như rừng.
Đoạn thời gian trước, hắn đi Định Châu, vừa xem trọng địa chỉ tửu lâu, liền đi thăm một bằng hữu mở quán rượu.
Khi đó đúng là ban đêm, ống khói mọi nhà đều tỏa ra khói bếp lượn lờ. Cách quán rượu bằng hữu còn không xa, thì nhìn thấy trước cửa nhà hắn vô cùng náo nhiệt, đi đến phụ cận, liền ngửi được một mùi thơm món kho dễ ngửi. Chen vào, thì nhìn thấy trên một cái lò đất bày một cái nồi lớn, bên trong nồi hâm nóng một chút thẻ trúc, trên mỗi que là chuỗi thịt cùng món ăn, vẻ ngoài hết sức kỳ lạ. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Bằng hữu nói đây là Trần Tam nước sốt chuỗi, liền mua lại hết nước sốt chuỗi còn dư lại trong nồi, mời Dương Minh Viễn ăn.
Dương Minh Viễn cảm thấy loại nước sốt chuỗi này có chút giống nước sốt tươi cửu vị nhà mình, nhưng hương vị so với nước sốt tươi cửu vị hơi chút nhạt hơn. Nhưng mà, người ta thay đổi biện pháp nấu ăn, xuyên thành chuỗi, cực kỳ đặc sắc, ăn cũng càng cảm thấy có tư vị. Hơn nữa, người giàu thích ăn, người nghèo cũng mua được, bọn nhỏ lại càng thích.
Nghe bằng hữu nói, loại thức ăn này ở trong thời gian ngắn ngủi liền thành món ăn bình dân nổi tiếng thành phủ, hấp dẫn rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm nhấm nháp, không chỉ bởi vì hương vị ngon, cũng bởi vì lão bản nhà này khôn khéo, biện pháp bán nước sốt chuỗi rất là đặc biệt.
Thì ra, ở sau khi Trần Tam nước sốt chuỗi có danh tiếng nhất định, liền lại tìm sáu cái "điểm tiêu thụ". Không phải là thuê cửa hàng, mà là tìm một quán rượu hay bến cảng ở địa phương người ta có dư vị trí tương đối nhiều, tốn giá cao thuê một tấc vuông trước cửa cửa hàng để bán Trần Tam nước sốt chuỗi, hơn nữa chỉ thuê giờ Thân một canh giờ. Nếu như trời mưa hoặc là tuyết rơi, liền chuyển qua trong cửa hàng.
Chuyện tốt như thế, ông chủ quán rượu đương nhiên nguyện ý. Vừa không ảnh hưởng buôn bán nhà mình, còn kiếm tiền. Sau đó thế nhưng phát hiện ngay cả rượu làm ăn đều tốt hơn bình thường nhiều, lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng mà, Trần Tam ở tám ngày sau khi thuê, liền không thuê nữa, nói kiếm tiền hơn phân nửa tiến vào quán rượu, không đáng. Ông chủ quán rượu cũng không muốn để bọn họ đi, giá tiền lại giảm xuống, xuống đến Trần Tam hài lòng, mới tiếp tục hợp tác.
Hết chương 133.