Mà lúc này, đám Trần Diễm đã tới tiểu viện của Kỷ lão đầu, nhìn thấy cảnh này, Diệp Linh vội núp sau lưng Kỷ lão đầu.
Trần Diễm nhìn qua lão đầu trên ghế, hơi khom người thi lễ:
- Vãn bối Trần Diễm, học viên Thương Mộc học viện, đặc biệt tới đâu lĩnh giáo học viên Thương Lan học viện.
Nói xong, hắn liền nhìn thẳng Kỷ lão đầu:
- Quyết sinh tử!
Khiêu chiến sinh tử!
Hiện cả Đế đô đều đang nhìn chằm chằm vào Thương Mộc học viện, nếu Thương Mộc học viện không thể báo thù cho Tả Lập, như vậy, danh vọng Thương Mộc học viện sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ, mà thanh danh Thương Lan học viện tất sẽ tăng vọt!
Quan trọng nhất, với tình thế mà Thương Mộc học viện đè ép Thương Lan học viện nhiều năm như vậy, bọn hắn không thể để chuyện này đảo ngược ngay tại thế hệ bọn hắn, nếu không, bọn hắn sẽ trở thành sỉ nhục của Thương Mộc học viện!
Lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên mở miệng:
- Hậu sơn, tự đi!
Đám Trần Diễm quay người rời đi.
Hôm nay, hậu sơn Thương Lan, định sẵn chỉ một bên sống sót!
Kỷ lão đầu đứng dậy, nhìn Diệp Linh, ánh mắt có chút phức tạp. Nhẹ vuốt đầu Diệp Linh:
- Yên tâm, bọn hắn sẽ không sao, ở đây cùng Kỷ gia gia, không nên chạy loạn, được không?
Diệp Linh nhu thuận gật đầu:
- Kỷ gia gia, ta đi làm đồ ăn cho người!
Nói xong, nàng quay người đi tới phòng bếp.
Thân thể nàng run lên nhè nhẹ, bởi nàng lo lắng an toàn của Diệp Huyền. Thế nhưng, nàng hiểu rõ, lúc này nàng không thể tới đó, bởi nàng tới cũng sẽ không giúp được bất cứ thứ gì. Có đi, cũng chỉ thêm phiền cho ca ca.
Phòng bếp, Diệp Linh cuộn người rúc trong góc, hai tay ôm gối, không khóc, cứ thế nhìn lửa cháy trong bếp.
Giờ khắc này, tựa như về nới Diệp gia năm đó.
Lúc đó, Diệp Huyền ra ngoài, nàng liền cuộn người trong góc chờ Diệp Huyền về…
Trong thế giới của nàng, không có phụ thân, không có mẫu thân, chỉ có ca ca!
Ca ca là duy nhất, cũng là toàn bộ của nàng!
Tiểu viện, sau khi Diệp Huyền rời đi, đối diện Kỷ lão đầu đột nhiên xuất hiện một lão giả.
Lão giả mặc một bộ ma bào, râu ria dài tới ngực, tóc chải thành một chùm rải ở sau đầu, thoạt nhìn vô cùng tao nhã, so với bộ dạng say khướt của Kỷ lão đầu thực sự quá tương phản!
Người này, chính là Viện trưởng Thương Mộc học viện, Lý Huyền Thương!
Cũng là một trong những cao thủ đứng đầu nhất Khương quốc!
Lý Huyền Thương nhìn qua Kỷ lão đầu, lắc đầu:
- Đã bao năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi chút nào.
Kỷ lão đầu cười nói:
- Ngươi cũng càng sống càng xảo trá.
Lý Huyền Thương nhìn qua bốn phía, nói:
- Khương quốc chỉ cần một học viện, ta thấy thế là tốt nhất.
Kỷ lão đầu cười khẽ:
- Hiện tại, không phải chỉ có mình Thương Mộc học viện các ngươi một nhà độc đại sao?
Lý Huyền Thương nhìn Kỷ lão đầu:
- Ngươi tìm ba người này, ta biết ý của ngươi, bọn hắn sẽ cũng như những người ngươi từng tìm, sau này đều trở thành một bộ thi thể treo trên Thương sơn.
Kỷ lão đầu gật đầu:
- Rửa mắt đợi!
Lý Huyền Thương cười nói:
- Vậy thì rửa mắt đợi!
Hậu sơn.
Mạc Vân Khởi ngừng lại, Bạch Trạch cũng bò lên từ dưới nước, mà Diệp Huyền cũng ngừng đánh núi.
Trước một mảnh rừng rậm, ba người Diệp Huyền sánh vai đứng thẳng, Diệp Huyền ở giữa, trái Mạc Vân Khởi, phải Bạch Trạch.
Đối diện ba người, chính là đám Trần Diễm của Thương Mộc học viện.
Mạc Vân Khởi đột nhiên nói:
- Kỷ lão đầu cứ thế để bọn hắn tới đây?
Diệp Huyền nhìn đám Trần Diễm, yên lặng.
Nói thật, mặc dù hắn không gia nhập Thương Mộc học viện, nhưng hắn cũng không có địch ý hay ác ý gì với Thương Mộc học viện, có điều, nhiều khi thân bất do kỷ!
Từ một khắc khi hắn gia nhập Thương Lan học viện, đã định trước phải đối đầu với Thương Mộc học viện. Coi như hắn không có ý gây phiền phức với Thương Mộc học viện, thì Thương Mộc học viện cũng sẽ tìm hắn để gây sự!
Thù truyền kiếp, không thể dùng ngôn ngữ đề hình dung!
Thế nhưng, Diệp Huyền hắn xưa nay chưa bao giờ là người sợ phiền, ngược lại, nếu nói tới đánh nhanh, Diệp Huyền hắn cũng chưa từng sợ qua ai!
Trần Diễm đột nhiên bước lên một bước:
- Ba đối ba?
Diệp Huyền nhìn Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch, hai người gật đầu, biểu thị không thành vấn đề!
Sau lưng Trần Diễm, hai tên học viên bước lên, một người mặc hắc y, đẹp mà không mất đại ý, lại thêm dung mạo thanh tú, thoạt nhìn vô cùng khí chất. Người còn lại mặc bạch y, dáng người thon dài, mày kiếm mắt sáng, dung mạo thanh lãnh, tựa như thiên nhân.
Hai người đều toát ra khí độ bất phàm!
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt Diệp Huyền liền hơi trầm xuống.
Hắn cảm thấy nguy hiểm!
Đây là bản năng của hắn, trước giờ, bản năng của hắn chưa từng sai, bởi đây chính là thứ hắn rèn luyện được từ vô số sinh tử!
Sự thực chứng minh, Thương Mộc học viện không chút khinh thị ba người bọn hắn, sẽ không phái đám tôm tép tới cho bọn hắn luyện tập!
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch:
- Cẩn thận!
Hai người gật đầu.
Nam tử bạch y tới trước mặt Mạc Vân Khởi, mà nam tử hắc y lại tới trước mặt Bạch Trạch, rõ ràng Diệp Huyền đối mặt Trần Diễm!
Đúng lúc này, nam tử hắc y đột nhiên biến mất, Bạch Trạch đối diện biến sắc, hai tay đan trước, mà lúc này nam tử hắc y đã tới.
Bành!
Một tiếng ầm vang, Bạch Trạch trực tiếp bị đẩy lui bảy tám trượng!
Mà trên tay, đã xuất hiện một thủ ấn đò bừng!
Nam tử hắc y không dừng lại, cả người lăng không vọt tới trước mặt Bạch Trạch, tốc độ cực nhanh, tựa như diều hâu bắt gà.
Lăng Không cảnh!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền khẽ biến, người này rõ ràng chưa tới hai mươi, thế nhưng đã đạt tới Lăng Không cảnh!
Lăng Không cảnh trẻ như thế?!
Nơi xa, Bạch Trạch biến sắc, hai chân đột nhiên hạ thấp, dùng chân chống đại điện, cùng lúc đó, hai tay chắp trước ngực, cơ bắp lập tức bành trướng, từng đạo gân xanh ngọ nguậy, vô cùng dọa người!
Nam tử hắc y đánh tới, một chưởng này, tựa như một cây đại phủ, mang theo uy áp cùng lực lượng mạnh mẽ, xé rách cả không khí.
Bạch Trạch đột nhiên ngẩng đầu, hai tay chắp trước ngực kết thành ấn, trong tay, một cỗ năng lượng hoàng sắc vọt ra.
Võ kỹ!
Một chưởng của nam tử hắc y vừa đánh xuống, một tiếng bạo tác chói tai lập tức vang theo, Bạch Trạch lần nữa bị đẩy lui bảy tám trượng, mà nam tử áo đen cũng không dừng lại, thân hình rung động, tựa như yên vụ, nhẹ nhàng trôi tới trước mặt Bạch Trạch.
Một bên khác, nam tử bạch y đối diện Mạc Vân Khởi cũng biến mất, Mạc Vân Khởi hơi đổi sắc, mũi chân điểm nhẹ trên đất, toàn thân lui sau mười trượng, nhưng hắn vừa dừng lại, nam tử bạch y đã lăng không bay tới tiếp cận.
Lăng Không cảnh!
Mạc Vân Khởi thầm kinh hãi, hắn không dám khinh thường, lại lui về sau, cùng lúc đó, từ trong thay tay, một thanh phi đao nháy mắt chém ra!
Trên không, thân thể nam tử bạch y đột nhiên lóe lên, tránh khỏi ngọn phi đao, mà lúc này, Mạc Vân Khởi cũng đã lui ra ngoài mười trượng, triểt để kéo dài khoảng cách với đối phương, thế nhưng, thần sắc đã trở nên vô cùng ngưng trọng!
Nam tử bạch y không nói nhảm, lần nữa vọt tới trước mặt Mạc Vân Khởi…
Cách đó không xa, Diệp Huyền thu lại sự chú ý, thần sắc trở nên ngưng trọng, bởi hắn phát hiện, Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch lại bị hai người kia áp chế!
Rõ ràng, trước khi những người kia tới, đã có điều tra trước về ba người bọn hắn.
- ----------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT