Thời gian trôi qua, đảo mắt đã sắp tới hừng đông, Diệp Huyền ngừng lại, hắn vừa dừng, Kỷ lão đầu đã xuất hiện, Kỷ lão đầu ném tới một bao thảo dược:
- Nghiền nát, đắp lên nắm tay ngươi!
Nói xong, lão quay người rời đi.
Diệp Huyền mở bao dược, sau đó dùng sức nghiền nát, tiếp đó đắp lên tay, thảo dịch vừa chạm tới tay, một cảm giác đau sót điên cuồng trùng kích đại não!
Sót tới mức khiến hắn nhảy dựng lên!
Có điều, hắn vẫn nhịn được!
Bởi hắn phát hiện, vết thương trên tay, đang từ từ khép lại!
Kỳ thực, chút đau sót này cũng không phải cái gì khó đỡ, lúc hắn luyện Kim Thân cảnh, thống khổ lúc đó, mới khiến hắn cả đời không thể quên… giờ nghĩ lại, vẫn còn thấy sợ!
Một hồi sau, Diệp Huyền nhìn hai tay, giờ phút này, hai tay hắn đỏ bừng, tựa như một khối sắc nung, hắn lần nữa quay người vọt tới trước ngọn núi nhỏ.
Bành bành bành…
Từng tiếng nổ vang không ngừng nối tiếp.
Cứ như vậy, đến tận giữa trưa mới dừng lại.
Giờ là lúc phải đi nấu cơm trưa!
Diệp Huyền đi tới thác nước, rửa ráy một phen, đang muốn rời đi, lại thấy bóng người lơ lửng dưới thác, chính là Bạch Trạch.
Hiện tại, có thể nói Bạch Trạch vừa mới lột một lớp gia… không, thực sự là đã lột một lớp da… vô cùng thê thảm!
Bạch Trạch bò tới cạnh một tảng đá, ném một túi thảo dược cho Diệp Huyền:
- Giúp, giúp một chút…
Diệp Huyền nhặt túi thảo dược, đi tới bên cạnh Bạch Trạch, sau đó nghiền nát thảo dược bên trong, tiếp đó đổ chúng lên người Bạch Trạch…
Bạch Trạch hít một ngụm khí lạnh, kém chút bật thành tiếng, nhưng hắn cứ thế nhịn lấy! Có điều, toàn thân đang không ngừng run lên.
Nhìn vết thương trên người Bạch Trạch khéo lại, Diệp Huyền nói khẽ:
- Thảo dược này không tồi!
Bạch Trạch hít một hơi thật sâu:
- Đương nhiên, đây chính là Ưu Linh thảo thượng hạng, một chiếc lá cũng có giá ít nhất năm mươi kim tệ!
Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, nhìn dược liệu còn lại trong tay:
- Thật?
Bạch Trạch gật đầu:
- Đương nhiên không giả!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Hay là, chúng ta đừng dùng nữa, đem đi bán?
- Đại ca… đừng nói giỡn…
- Chia năm năm?
- Mau bôi giúp ta…
- Bảy ba?
- Ta… có thể đánh chết ngươi không?
“…”
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền cùng Bạch Trạch về tới Thương Lan điện, mà cửa điện, đã thấy Mạc Vân Khởi nằm sấp ở đó!
Mạc Vân Khởi gục trước thềm, hai chân không ngừng co quắp. Đêm qua hắn bị đầu Ma Lang kia đuổi cả một đêm, chạy tới mức kém chút đứt cả chân.
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi, quay người rời đi.
Sau nửa canh giờ, mọi người đã tụ lại quanh bàn, hôm nay, không khí có chút khác thường.
Diệp Linh lấy cơm cho mọi người, Mạc Vân Khởi trực tiếp bắt đầu càn quét, Bạch Trạch cũng do dự một chút, lập tức ăn như vũ bão, Diệp Huyền cũng không kém cạnh.
Rèn luyện một đêm, bọn hắn đều vừa mệt vừa đói!
Thấy Diệp Huyền ăn như hổ đói, Diệp Linh nhìn mà đau lòng, vội múc canh cho Diệp Huyền, sau đó vỗ nhẹ sau lưng:
- Ca, ăn từ từ, ăn từ từ, đừng để nghẹn…
Cách đó không xa, Mạc Vân Khởi nhìn qua huynh muội Diệp Huyền, thấp giọng thở dài:
- Vì sao muội muội nhà người ta lại nghe lời như thế, còn nhà ta… ai…
Nói xong, hắn tiếp tục vùi đầu khổ ăn.
Lúc này, Kỷ lão đầu đứng dậy:
- Từ hôm nay trở đi, không được tùy tiện xuống núi!
Nói xong, lão quay người rời đi.
- Vì sao?
Mạc Vân Khởi đột nhiên hỏi.
Kỷ lão đầu không dừng bước:
- Muốn chết thì cứ xuống!
Mạc Vân Khởi nhìn về phía Kỷ An Chi, người sau liếm đũa:
- Dưới núi có một đám học viên Thương Mộc học viện, ngày ngày đều chờ các ngươi xuống núi.
Mạc Vân Khởi cười lạnh:
- Sợ cái rắm!
Kỷ An Chi liếc mắt nhìn Mạc Vân Khởi:
- Ngươi có thể đánh thắng một người hai người, nhưng ngươi có thể đánh thắng mười người hai ngươi người sao? Hơn nữa, nghe nói có cả đệ tử nội viện tới, tóm lại, chớ có xem thường Thương Mộc học viện, lần trước là bọn hắn khinh thị các ngươi, bị các ngươi đánh trở tay không kịp, lần này sẽ không có chuyện đó nữa. Dám đến, đều không phải người thường, đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy rèn luyện nhàm chán, muốn tìm một chút kích thích, cũng có thể xuống núi làm mấy hiệp!
Nói xong, nàng đứng dậy đi tới bếp.
Bởi mỗi bữa, Diệp Huyền đều sẽ để riêng cho nàng một phần thức ăn…
Cơm nước xong xuôi, Diệp Huyền đổi một bộ quần áo, sau đó tiếp tục đi đánh núi.
Mà Bạch Trạch lại về thác nước, còn Mạc Vân Khởi lại vào đại sơn, sau lưng hắn, lại là đầu Ma Lang kia…
Hậu sơn, Diệp Huyền từng quyền từng quyền đánh núi, mỗi một đấm, hắn đều dùng tới Chiến ý, thời gian đầu còn không có gì đặc biệt, nhưng thời gian dần qua, hắn phát hiện, Chiến ý đang không ngừng mạnh lên!
Không chỉ Chiến ý, mà uy lực Quyền băng cũng trở nên mạnh!
Phát hiện điểm này, Diệp Huyền thầm vui vẻ, rõ ràng, loại rèn luyện này có hiệu quả, thế nên hắn càng ra sức!
Cứ như vậy, ba người Diệp Huyền ngày ngày rèn luyện, từng ngày trôi qua…
Mỗi ngày, đều có học viên Thương Mộc học viện tới chân núi Thương Lan học viện, lúc đầu bọn hắn chỉ chờ, chờ đám người Diệp Huyền xuống núi, thế nhưng thời gian dần trôi qua, bọn hắn phát hiện, đám Diệp Huyền như không hề có ý xuống núi!
Thế là, một số người bắt đầu kết thành đám lên núi.
Cầm đầu là một tên nam tử mặc cẩm bào, người này chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, bên hông đeo hai thanh loan đao.
Người này, chính là một trong tam đại thiên tài ngoại viện Thương Mộc học viện: Trần Diễm!
Mà sau lưng hắn, là sáu tên học viên khác, người người đều đạt tới Ngự Khí cảnh đỉnh phong, khí tức hùng hậu, rõ ràng đều là cao thủ hàng đầu!
Bên cạnh Trần Diễm, một học viên đột nhiên nói:
- Trần Diễm học trưởng, ta nghe nói, thực lực ba người Diệp Huyền kia không yếu, đặc biệt là Diệp Huyền, hắn là một tên Kiếm tu, ngay cả An Quốc sĩ cũng coi trọng hắn, lần này chúng ta không thể chủ quan!
Trần Diễm gật đầu:
- Đương nhiên không được chủ quan, Tả Lập chết vì khinh thị đối phương, có điều, nói đi phải nói lại, đừng nói là Tả Lập, dù là lúc đó ta gặp học viên Thương Lan học viện, ta cũng sẽ khinh thị đối phương.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên:
- Đám người Tả Lập bỏ mình, cho chúng ta một lời cảnh tỉnh.
Đám người gật đầu.
Thương Mộc học viện có thể khinh thị Thương Lan học viện một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai, dù sao cũng là học phủ tồn tại cả ngàn năm nay, học viên của Thương Mộc học viện cũng không phải mấy kẻ nhược trí.
Rất nhanh, đám Trần Diễm đã tới trước Thương Lan điện, trước Thương Lan điện, một tiểu nữ hài đang giặt quần áo, đương nhiên chính là Diệp Linh.
Vừa thấy đám Trần Diễm, Diệp Linh vội xoay người chạy, chạy tới tiểu viện của Kỷ lão đầu, Kỷ lão đầu nằm trên ghế, trên người vẫn tản ra mùi rượu cay mũi!
- ---------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT