Sáng sớm hôm sau, sau khi nhận được tin nhắn từ Lữ Uy, Diệp Hoa nhanh chóng thức dậy, chuẩn bị quần áo.
Kỳ thi vào giữa tháng năm, trời còn chưa hửng sáng Diệp Hoa đã lê lết tới trường.
Chuẩn bị bước vào kỳ thi cuối học kỳ, rốt cuộc cũng thấy bầu không khí của 11D nhuộm chút khẩn trương căng thẳng, bên cạnh lo lắng còn xen lẫn nỗi mong ngóng mùa hè về gõ cửa.
Đã lâu không tới lớp, Diệp Hoa vừa bước vào đám người đang chăm chú ôn bài ngẩng đầu kích động hô lên.
“Diệp Hoa, lâu như vậy còn không tới lớp, bọn mình rất nhớ cậu đây”
“Không có cậu đến lớp, những ngày qua thật nhàm chán a!”
Lữ Uy vừa răng rắc gặm khoai tây chiên vừa một bên xem Vương Minh chơi điện thoại, nghe thấy âm thanh kích động của bọn con gái hắn quay đầu nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy Diệp Hoa đang đi đến, hắn cười hì hì nói: “Lão đại, lâu không gặp càng ngày càng trở lên oai phong lẫm liệt a, vừa mới tới lớp đã được các bạn nữ tiếp đón nồng nhiệt rồi”.
Vương Minh ngồi bên cạnh, hướng mắt về Diệp Hoa rồi nhanh chóng rơi trên điện thoại, hắn mở miệng: “Lão đại, sức khỏe không tốt sao? Tại sao anh nghỉ lâu như vậy?”
“Tao có việc bận nên không tới lớp được” Diệp Hoa quét mắt về hai người, hắn cười khẩy: “Xem ra chúng mày cũng tệ nhỉ, sắp thi rồi mà vẫn còn tâm trạng cười đùa cơ à”
Lữ Uy nghe vậy, hắn lắc lắc đầu nói: “Đâu bằng anh, trước kì thi mà vẫn còn dám nghỉ học”
Diệp Hoa còn không kịp mở miệng thì Nhữ Khải từ cửa sau đi tới quần áo đẫm mồ hôi, vừa nhìn qua đã biết hắn vừa mới chơi bóng rổ. Nhìn thấy lão đại hắn cười một tiếng, mở miệng nói: “Kỳ thi này quan trọng lắm, chỉ sợ sau kỳ thi này anh em mình mà bị tách lớp thì khổ”
Tịnh Hương ngồi ở bàn trên, vừa đúng lúc nghe thấy câu này, cô nghiêng đầu đưa mắt nhìn về Diệp Hoa, nét mặt hiện đầy vẻ quan tâm.
Cửa sổ bên cạnh mở rộng, gió mang theo hơi nóng lùa vào nhẹ nhàng. Anh xoay đầu ra ngoài, nụ cười trên môi càng nhạt, sắp sửa lên lớp mười hai.
Lần chia lớp cuối cùng, cơ hội cuối cùng, chính là kỳ thi này.
Bước vào khai giảng lớp mười hai, mọi người sẽ dựa theo kết quả cuối kỳ chuyển đến lớp học mới.
Thành tích học tập của họ thì khỏi nói, nát bét tới mức không thể nát hơn, liên tiếp đứng trong top 5 đáy bảng trở lên trong khối. Còn cô tuy không được tính học sinh giỏi đứng đầu trong khối nhưng so với đám người kia còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, để thi được vào lớp chọn đối với cô quả là một việc rất dễ dàng.
Nhưng dựa vào thành tích của anh để lên được lớp đã là một chuyện rất khó khăn chứ đừng nói đến thi được vào lớp chọn. Khuôn mặt Tịnh Hương trĩu nặng, tâm sự như sương mù lẩn khuất sau rặng núi, chất chồng không thấy được.
Vương Minh nghe vậy không cắm mắt vào điện thoại nữa, hắn ngẩng đầu lên cười cười phun ra một tiếng: “Việc này còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần một cuốc điện thoại tao chắc chắn hiệu trưởng sẽ xếp cho anh em mình chung một lớp”
Lữ Uy cao hứng, vội chen miệng: “Thế thì tốt quá rồi!”
Hắn vừa dứt lời, tiếng chuông vào học liền vang lên ai nấy cũng đều quay lại chỗ ngồi của mình.
Tịnh Hương len lét nhìn về phía Diệp Hoa, phát hiện anh không để ý tới mình, cô không khỏi thở dài thất vọng, chuyện ngày hôm đó có lẽ vẫn còn làm anh tức giận.
Hừ! Đã vậy thì mặc xác cậu ta, ai bảo cậu ta chiếm tiện nghi của mình chứ.
Diệp Hoa nghi hoặc liếc nhìn cô gái đang thở phì phò, trong lòng thầm nhủ, bạn học đây là đang đến tháng sao?
Xế chiều, đám người Diệp Hoa đi đến câu lạc bộ bida. Diệp Hoa ngồi trên ghế cách đó không xa, cây cơ cầm trên tay nhưng không chơi cùng mọi người, trông có vẻ thất thần.
Lữ Uy đi tới, chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi: “Lão đại, anh có chuyện gì không vui sao?”
Vương Minh chọc bi, quả bong gọn gàng lăn vào lỗ, hắn quay sang Diệp Hoa, giọng nói có vẻ quan tâm: “Lão đại, có chuyện gì cứ nói với bọn em, nếu bọn em giúp được chắn chắn sẽ giúp”
Diệp Hoa trầm ngâm, nửa ngày sau đột nhiên lên tiếng: “Không có chuyện gì, chỉ là sắp lên lớp mười hai rồi”
Vương Minh lớ ngớ chớp mắt một cái: “Hả?”
Lữ Uy vừa định mở miệng, đừng lo, trình độ của đám người chúng ta khỏi nói cũng biết, không cần đến Vương Minh nhất định cũng sẽ vào chung lớp.
Nhưng Diệp Hoa phun ra một câu lập tức khiến cho Lữ Uy nuốt ngược mấy lời đó xuống.
“Chúng mày nghĩ xa quá rồi, tao chỉ sợ còn không lên được lớp đây”
Đám người lập tức im bặt, lão đại nói ra bọn hắn mới nghĩ đến, dựa vào trình độ cao siêu của bọn họ chuyện lên lớp quả thực còn rất mong manh đây.
“Nếu không thì dùng mánh khóe?” Chẳng phải làm bài được trên trung bình liền lên được lớp sao?
Diệp Hoa nhếch môi: “Mày tưởng tao chưa nghĩ tới à?” Phòng thi được sắp xếp ngẫu nhiên, mỗi phòng đều có hai giám thị cho dù có người cho chép cũng là một điều hết sức khó khăn. Còn chưa nói đến việc nếu bị bắt quả tang chắc chắn sẽ bị đánh dầu bài, lúc đấy thì đừng mơ tới chuyện lên lớp.
Nhữ Khải nhíu mày: “Bằng không thì cùng lắm là đi cửa sau thôi”
Đám người nghe vậy, ánh mắt đồng thời nhìn nhau, khóe miệng liền nhếch.
Chuyện đơn giản như vậy, bọn họ còn mất công suy nghĩ làm gì!
“Bỏ đi, nghĩ xem hè này đi đâu chơi đã”
Diệp Hoa đứng dậy, thoa phấn vào đầu cơ, thực hiện một cú chọc bi, bi một đường chạy vào lỗ.
Theo lẽ thường nghỉ hè lớp mười một mọi người sẽ được giao khá nhiều bài tập và phải bắt tay vào học thêm, nhưng Tam trung quả thật tự do và nhân văn hết sức, chỉ yêu cầu học sinh đến lớp thêm một tuần, khoảng thời gian nghỉ hè sau đó đám học trò được thả tự do muốn làm gì thì làm. Mãi đến kỳ nghỉ đông của lớp mười hai mới đốc thúc ‘sĩ tử’ văn ôn võ luyện.
Chơi đến gần tối, đám người cũng tự giác chia nhau ra về.
Như mọi hôm, Diệp Hoa về nhà nhanh chóng xắn tay áo vào phòng bếp, đang lúc chờ Diệp Linh về thì âm thanh quen thuộc của hệ thống liền xuất hiện.
“Tinh!”
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trở thành lão đại của bang phái có thế lực nhất trong thành phố, phần thưởng nhiệm vụ rất nhanh sẽ được gửi tới kí chủ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT