Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Bên bờ sông gió rất to. Dương Húc Minh đứng bên bờ Tầm Dương, nhìn dòng nước Trường Giang cuồn cuộn chảy trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy dòng sông mẹ nuôi dưỡng hơn nửa đất nước Trung Quốc.

Phía sau cách chỗ hắn không xa, Ứng Tư Tuyết ngồi trên ghế dài, dựa lưng vào thành ghế, cơ thể hơi ngửa ra, lặng lẽ nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng nhìn nét mặt của cô ấy, có thể cảm thấy bóng ma tâm lý từ hôm qua đã dần dần tiêu tán. Biểu lộ trên gương mặt Ứng Tư Tuyết không còn cứng đờ lạnh lùng, càng lúc càng giống người sống… Hử, đây là kiểu ví von gì vậy? Dương Húc Minh gãi gãi đầu, cảm thấy có chút kỳ quái.

Ý nghĩ này chính là từ trong đầu của hắn không biết đã nảy sinh từ lúc nào. Nhưng ngay từ khi hắn ý thức được kiểu ví von của mình có chỗ nào đó không đúng, Dương Húc Minh quay đầu lại, nhìn Ứng Tư Tuyết phía sau lưng.

Dưới bầu trời âm u trầm mặc, cô gái lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ngửa đầu nhìn những đám mây xám xịt nặng trĩu hơi nước trên cao, nét mặt biểu lộ sự thản nhiên bình tĩnh, không biết cô ấy đang suy nghĩ điều gì.

Loại gương mặt tĩnh lặng lãnh đạm này khác biệt hoàn toàn với một Ứng Tư Tuyết hoạt bát năng động trước đây. Từ lúc quen biết đến giờ, cũng là lần đầu Dương Húc Minh thấy Ứng Tư Tuyết lộ ra bộ dáng kiểu như thế này.

Trước đây, cô gái luôn luôn cười cười nói nói, quan sát suy đoán, tinh nghịch yêu đời, trong miệng toàn những lời nói ngang ngạnh thậm chí đanh đá cãi lại Dương Húc Minh, đúng với mọi tiêu chuẩn của một tính cách hướng ngoại.

Còn cô gái trước mắt lại yên tĩnh mà cao lãnh, loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ… Lý Tử?

Úi!

Cơn đau đầu nhói lên, Dương Húc Minh lấy tay ôm lấy trán, dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang.

Nhưng cơn đau lại chỉ thoáng qua trong giây lát rồi biến mất, giống như chưa từng xảy ra. Dương Húc Minh cảm thấy rất kì quái, đang yên đang lành sao lại đau đầu? Chẳng lẽ thời gian gần đây thức khuya nhiều quá, thân thể rốt cục đã có vấn đề rồi?

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Dương Húc Minh xoay người, lần nữa quay mặt nhìn dòng sông Trường Giang trước mắt.

Cuồng phong mãnh liệt đang rít gào như muốn xé rách bờ sông, trên bầu trời mây đen u ám nặng trĩu nước như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập tới.

Rõ ràng hôm qua còn oi bức đến mức không chịu được, hôm nay đột nhiên lại âm u muốn mưa bão? Nếu trời đổ mưa, hành động bị hạn chế, khả năng bọn Dương Húc Minh phải ở lại đợi trong khách sạn thêm mấy ngày, không cách nào lần theo dấu vết những kẻ nuôi quỷ kia.

Dương Húc Minh nhìn bờ sông, thở một hơi thật dài. Hắn cũng không phải là rất gấp gáp, nhưng vẫn muốn mau chóng tìm tớI hai kẻ nuôi quỷ còn lại. Nhạc Chấn Đào trước đó nói rằng anh ta có manh mối, không biết hôm nay đi xuống vùng nông thôn có phải là vì điều tra manh mối ấy hay không?

Nhưng nếu Nhạc Chấn Đào quả thật muốn đi tìm đầu mối những kẻ nuôi quỷ, không có khả năng lại mang theo cả người nhà đi cùng. Như vậy có lẽ trong nhà anh ta có việc gì đó khẩn cấp, sự tình nào đó mà không thể chậm trễ được.

Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra, lần nữa bấm số điện thoại Nhạc Chấn Đào.

Mặc dù đã nghe được tin tức của Nhạc Chấn Đào từ miệng Ứng Tư Tuyết, nhưng Dương Húc Minh vẫn muốn hỏi trực tiếp Nhạc Chấn Đào xem anh ta đang xảy ra chuyện gì, nếu như có thể giúp đỡ được, hắn cũng sẵn sàng giúp đỡ người đàn ông trung niên thật thà phúc hậu này.

Gió nơi bờ sông càng lúc càng lạnh, Dương Húc Minh đã bấm số điện thoại gọi Nhạc Chấn Đào hai lần liên tục. Nhưng mà bên kia vẫn chỉ có giọng trả lời máy móc băng lãnh:

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”

Nghe được giọng nói nhàm chán ấy, Dương Húc Minh thở dài, cúp máy. Vẫn là không cách nào kết nối được… Nhạc Chấn Đào đi nơi này, tín hiệu cũng quá kém đi rồi!

Hắn thu hồi điện thoại, đang định hỏi Ứng Tư Tuyết có muốn đi tới bờ sông một chút hay không.

Đột nhiên một luồng gió lạnh âm lãnh từ phía xa thổi tới. Hàn ý vô cùng quen thuộc lập tức khiến trên da Dương Húc Minh nổi lên một tầng da gà chi chít. Hắn vội vàng quay ngoắt đầu nhìn về hướng kia.

Bên bờ sông, trên bãi cỏ có một cây liễu đứng sừng sững, ngay phía sau gốc cây là một thân ảnh màu đỏ rực rỡ. Màu đỏ chói mắt vốn rất quen thuộc với Dương Húc Minh suốt mấy tháng nay.

Kia là…

... Lý tử?

Trái tim Dương Húc Minh nhảy lên từng nhịp khẩn trương. Thế nhưng nơi này không phải Bành Trạch, không có thi thể người nhà của Lý Tử, cô nàng xuất hiện ở đây làm cái gì?

Dương Húc Minh vô thức bước về hướng cây liễu, nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, vội vàng quay về phía sau cất tiếng nói với Ứng Tư Tuyết đang ngồi trên ghế dài:

- "Anh đi tới bờ sông nhìn xem một chút.”

Nói xong, hắn liền bước nhanh về hướng kia, hoàn toàn không để ý đến Ứng Tư Tuyết sau lưng nói điều gì. Trước đó tại Bành Trạch, lúc Lý Tử xuất hiện thì hắn đã có một dự cảm bất an, và dự cảm ấy bây giờ lần nữa nổi lên trong lòng Dương Húc Minh.

Tinh thần Dương Húc Minh trở nên khẩn trương lo lắng.

Trạng thái của Lý Tử lúc này rất không thích hợp. Hoặc có thể nói, từ lúc ở Bành Trạch, Lý tử bắt đầu rất không thích hợp. Nhưng lúc đó là do người nhà Lý Tử chết thảm, cô ấy xuất hiện chỉ điểm vị trí thi thể người thân, như vậy còn có thể nói là Lý Tử bị sự việc gia đình chết sạch kích thích làm cho bất ổn.

Bây giờ rõ ràng đã rời xa Bành Trạch, Cửu Giang nơi này không có khả năng có xác người thân Lý Tử, vì sao cô ấy vẫn còn xuất hiện? Lần trước xuất hiện là để nhắc nhở Dương Húc Minh vị trí thi thể, như vậy lần này Lý Tử xuất hiện là muốn cảnh cáo cái gì...

Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, khẽ siết chặt nắm đấm. Càng đến gần gốc cây liễu kia, hắn càng hồi hộp khẩn trương. Lúc này Lý Tử ở sát nơi này hay sao? Chẳng lẽ là cô ấy núp ngay phía sau cây liễu, chờ hắn đi tới liền tóm hắn lôi đi?

Loại kịch bản này vẫn thường thấy trong mấy phim kinh dị trên tivi!

Dương Húc Minh đứng trước cây liễu, chần chờ vài giây, sau đó hắn cắn răng đi thẳng một mạch đến mặt sau gốc cây.

Gốc liễu già này lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững ở bờ sông, cũng không biết đã bao nhiêu năm tuổi tác, mặc dù không cao, nhưng thân cây rất thô to, tối thiểu phải hai người ôm mới hết một vòng.

Dương Húc Minh đi đến mặt sau thân cây, nhưng hắn không nhìn thấy Lệ quỷ mặc áo cưới đỏ như dự tính.

Đằng sau cây liễu hoàn toàn rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.

Không có thi thể, không có lệ quỷ, cũng không phát sinh bất luận chuyện gì kinh khủng. Giống như thân ảnh đỏ chói thoáng qua lúc nãy chỉ là ảo giác của Dương Húc Minh.

Dương Húc Minh nhíu mày đứng dưới tàng cây, chần chờ vài giây. Sau đó hắn lặng lẽ ngẩng đầu…

Cũng may trên đầu cũng không xuất hiện Lệ quỷ nào nhảy ào xuống chém giết như mấy tình huống tron phim kinh dị.

Phía sau gốc cây liễu này hoàn toàn không có thứ gì.

Nhưng Dương Húc Minh cũng không dám thư giãn chủ quan. Lý Tử đột nhiên hiện thân, nhất định có chuyện quan trọng.

Lần trước hiện thân chính là sự tình người nhà cô ấy chết thảm toàn bộ. Một lần nữa hiện thân chính là đến nhà Dương Húc Minh gặp con mèo bên cạnh mẹ hắn.

Như vậy nơi này hẳn cũng phát sinh một chuyện nào đó đủ để dao động tâm tình của Lý Tử? Hoặc là nói… Dưới gốc cây này giấu thứ gì đó?

Dương Húc Minh ngồi xổm xuống, nhìn thảm cỏ dưới gốc cây.

Thảm cỏ nhìn hoàn toàn bình thường, nhưng không biết dưới bùn có chôn đồ vật gì hay không.

Chắc không có khả năng có một khối mảnh vỡ thi thể Lý Tử được chôn giấu ở chỗ này chứ?

Dương Húc Minh lẩm bẩm thầm thì, ngồi xổm ở dưới gốc cây nhìn một lúc, sau đó hắn đứng dậy.

Hắn dự định đi tìm cái xẻng đào thử xem một chút.

Nhưng ngay tại lúc Dương Húc Minh đứng dậy, mí mắt đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Một đôi tay băng lãnh từ phía sau duỗi tới, che đôi mắt của hắn. Thân thể hắn cứng đờ như bị đông đá trong thoáng chốc…

…Lý Tử?

Nhưng chỉ một giây trôi qua, đôi tay này liền biến mất. Dương Húc Minh còn chưa kịp suy nghĩ phải làm thế nào, ánh mắt hắn lần nữa khôi phục bình thường. Hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, có chút mờ mịt.

- “Lý Tử?"

Dương Húc Minh thấp giọng khẽ nói, rồi chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng.

Sau lưng rỗng tuếch, không có cái gì, cũng không có thân ảnh Lý Tử.

Nhưng rõ ràng vừa mới một khắc này, thật sự là hắn cảm giác được Lý Tử đưa tay che đôi mắt của hắn lại.

Vì cái gì?

Lý Tử làm như vậy có thâm ý gì sao?

Dương Húc Minh chần chờ, vò đầu bứt tóc nghĩa mãi không ra.

Sau đó, hắn nhìn thấy Ứng Tư Tuyết đứng cách đó không xa…

Giữa sắc trời âm trầm trước cơn mưa bão, Ứng Tư Tuyết đứng bên cạnh cái ghế dài, vẻ mặt đờ đẫn quan sát Trường Giang… Hoặc là nói đang tìm kiếm Dương Húc Minh?

Âm trầm sắc trời hạ, Ứng Tư Tuyết đứng tại bậc thang miệng, chính một mặt đờ đẫn quan sát

Ngay khi Dương Húc Minh nhìn thấy Ứng Tư Tuyết, cô gái cũng nhìn thấy hắn. Ánh mắt hai bên giao nhau, Dương Húc Minh cười cười vẫy tay:

- “Anh ở…”

Lời nói của Dương Húc Minh chưa kịp thốt ra đủ câu, nụ cười đã lập tức đông cứng trên mặt hắn.

Trong một giây khi ánh mắt của hắn cùng Ứng Tư Tuyết giao nhau, bên trong tầm mắt Dương Húc Minh bỗng nhiên hiển hiện một lớp màn sáng màu đỏ hồng. Giống hệt như hắn đang đeo một cái kính màu đỏ trên mắt.

Toàn bộ thế giới trong mắt Dương Húc Minh đều dát lên một màu đỏ hồng kinh dị. Trong thế giới tinh hồng ấy, Ứng Tư Tuyết đứng ở xa xa vẫn biểu lộ đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, nhưng sau lưng cô nàng đang có một thân ảnh quỷ dị nằm sấp ở đó.

Màu áo cưới đỏ lòm, làn da tái nhợt không phải của người sống, mái tóc đen dài tung bay rũ rượi trong gió lạnh…

Chính là Lý Tử, hai tay ôm lấy vai, cứ như vậy bám trên lưng Ứng Tư Tuyết.

Ứng Tư Tuyết biểu lộ ngốc trệ đờ đẫn, giống như một con rối bị bắt lại, không có bất kỳ năng lực tư duy gì.

Lý Tử sau lưng Ứng Tư Tuyết giống hệt như trong trí nhớ của Dương Húc Minh, nhưng lại có điểm gì đó khác biệt không thể gọi tên…. Không sai, hoàn toàn khác biệt…

Lý Tử lộ ra một nụ cười quỷ dị. Dương Húc Minh vô thức lui lại một bước. Hắn lẩm bẩm:

- “Chết mịa rồi! Hóa ra Lý Tử nhập vào Ứng Tư Tuyết bữa giờ…”

Luồng gió lạnh thấu xương đột ngột thổi vù đến từ phía sau lưng, Dương Húc Minh vội vàng quay lại nhìn về phía cây liễu.

Móa..

Dưới gốc cây liễu lại có một Lý Tử nữa đứng đó, vẫn là áo cưới đỏ chói, biểu lộ đờ đẫn, tóc đen bay múa trong gió…

Lý Tử?

Bên cạnh Ứng Tư Tuyết có một Lý Tử, giờ dưới cây liễu lại có thêm một Lý Tử khác nữa?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Húc Minh, Lý Tử dưới gốc cây liễu quay người, tóc đen rũ rượi phất phơ theo gió, thân ảnh tinh hồng nhạt dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của Dương Húc Minh.

Ngay trước khi hoàn toàn biến mất, điều duy nhất Dương Húc Minh nhìn thấy là bờ môi của LýTử hơi nhúc nhích…

- “Em định nói điều gì?”

Dương Húc Minh lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó, hắn lần nữa quay đầu nhìn về phía Ứng Tư Tuyết xa xa.

Trong tầm mắt của hắn lúc này, thế giới tràn ngập ánh sáng màu đỏ đã hoàn toàn biến mất, vạn vật lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường. Đứng bên cạnh ghế dài chỉ có duy nhất một người, một cô gái với biểu lộ bình thản là Ứng Tư Tuyết.

Cô nàng đứng ở đó, xa xa nhìn qua Dương Húc Minh, không có bất kỳ phản ứng nào khác. Nhưng lúc này, Dương Húc Minh liếc mắt đến Ứng Tư Tuyết liền cảm nhận được hơi lạnh âm trầm thấu tận xương tủy.

Trong một nháy mắt vừa rồi, hắn đã nhìn thấy một màn sự thật kinh khủng, Lý Tử ở sau lưng Ứng Tư Tuyết, ôm lấy và khống chế cô gái này.

Thân ảnh huyết hồng quỷ dị hoàn toàn cùng một bộ dáng với Lý Tử, giống hệt gương mặt, giống hệt khí tức, nhưng mà nụ cười quỷ dị kia thì Dương Húc Minh biết rõ, thứ này tuyệt đối khác biệt với Lý Tử mà hắn biết.

Khi còn sống, Lý Tử luôn luôn lãnh đạm cao ngạo, tựa như hoa lan treo trên lầu cao khiến người khác không có suy nghĩ tùy tiện mạo phạm.

Ngay cả sau khi chết, Lý Tử mang đến cho người khác cảm giác cũng chỉ là loại sợ hãi tuyệt vọng và oán hận, chưa bao giờ lộ ra loại vẻ mặt quỷ quyệt này!

Dương Húc Minh siết chặt nắm đấm, biểu lộ trở nên khẩn trương.

Cuối cùng… Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play