Cô gái đứng trong thang máy vẫn thế, khuôn mặt tái nhợt cùng biểu lộ đờ đẫn lạnh lùng. Nhưng mà so với hôm qua thì sắc mặt đã tốt hơn đôi chút.
Huống chi đối phương vậy mà chủ động chào hỏi cùng với Dương Húc Minh rồi!
Dương Húc Minh cười giả lả, nói:
- "Đại tiểu thư dậy sớm thế, xuống ăn điểm tâm? Nhà hàng này làm bữa sáng rất ngon đấy!”
Ứng Tư Tuyết từ trong thang máy đi tới, hỏi:
- "Anh đã ăn sáng xong rồi à?”
- "Ừ, anh ăn rồi, giờ về phòng trước, đợi lát nữa gặp lại nha!"
Dương Húc Minh cười cười đáp lời Ứng Tư Tuyết. Mặc dù hắn cảm giác chính mình giống như vừa quên mất thứ gì trọng yếu... Được rồi, nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa. Hắn đưa mắt nhìn Ứng Tư Tuyết đi vào phòng ăn rồi quay trở lại thang máy, đi lên tầng lầu của mình.
Dương Húc Minh trở về đến căn phòng của mình, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lên tủ đầu giường thì phát hiện chiếc giày thêu màu đỏ đã biến mất từ lúc nào. Dương Húc Minh vò đầu bóp trán
Chiếc giày thêu đỏ này… Lại trốn đâu mất rồi.
Hắn chạy tới mở tủ quần áo ra, nhưng mà trong góc sâu hẻo lánh của tủ quần áo cũng không tìm được cái giày thêu. Dương Húc Minh lần mò tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng thấy chiếc giày thêu màu đỏ tận trong góc tối toilet.
- "Làm sao mà nhóc lại phải đi trốn như vậy chứ? Thích chơi bịt mắt trốn tìm hay sao? Tối hôm qua đã trốn ta một lần rồi, hôm nay lại trốn tiếp. Chẳng lẽ không có kẻ địch xuất hiện, tiểu quỷ này lại bắt đầu ham chơi rồi?”
Cất chiếc giày thêu vào trong túi, Dương Húc Minh nói:
- “Kẻ địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hiện giờ không phải lúc để thư giãn rong chơi. Muốn chơi bịt mắt trốn tìm, chờ ta xong việc trở về nhà chơi với nhóc cả ngày cũng được.”
Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi. Chỉ mỗi việc đi tìm giày thêu đã mất hơn bốn mươi phút, toàn bộ căn phòng gần như đã lật lên một vòng. Tính toán thời gian một chút, lúc này đã gần tới thời điểm mà Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào hẹn gặp mặt nhau.
Dương Húc Minh lấy di động ra, dự định bấm số điện thoại Nhạc Chấn Đào. Nhưng mà khi hắn mở lịch sử cuộc gọi thì lại phát hiện trong đó hoàn toàn trống rỗng.
- "Hử? Lịch sử cuộc gọi điện thoại của mình sao lại trắng bóc thế này? Bị xóa mất rồi?”
Hắn kinh ngạc nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại di dộng. Bản thân không hề nhớ có lúc nào lại thao tác xóa hết lịch sử cuộc gọi. Dương Húc Minh xoa xoa thái dương, bản năng cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường ở đây.
Một loại sợ hãi âm thầm nhen nhóm dần trong tâm trí Dương Húc Minh. Nhưng hắn lại không cách nào bắt lấy một tia linh cảm kia, ngồi ở đó suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra mấu chốt vấn đề là có chỗ nào không đúng.
Cuối cùng, Dương Húc Minh thở một hơi thật dài, chán nản từ bỏ.
- “Thôi kệ đi, nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì có tránh cũng không được.”
Hắn tặc lưỡi tự trấn an mình, rồi cầm điện thoại lên bấm số của Nhạc Chấn Đào. Nhưng ở đầu bên kia hắn chỉ nghe được tiếng trả lời máy móc lạnh lùng:
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Ái da! Điện thoại không có cách nào kết nối?
Dương Húc Minh liên tiếp bấm gọi thêm hai lần nữa nhưng đều không thể kết nối được. Hắn lại bấm số điện thoại Triệu Trúc - cô em vợ Nhạc Chấn Đào - Nhưng kết quả cũng giống hệt nhau.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Trạm điện thoại gần nhà Nhạc Chấn Đào chẳng lẽ vừa bị sập… Làm sao cả hai số đều ò í e…. Làm sao cảm giác câu nói này mình đã từng nói một lần? Tình huống này rõ ràng rất quen thuộc!
Dương Húc Minh siết chặt điện thoại, khẽ nhíu mày.
Loại sợ hãi không thể kể tên kia lần nữa hiển hiện ra, khiến trái tim của hắn bắt đầu nhảy lên dồn dập. Hắn cảm giác tựa như mình sắp bắt được thứ gì đó, tâm tình khẩn trương lên.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Dương Húc Minh. Hắn đi ra cửa
- “ Đại tiểu thư! Ăn điểm tâm xong rồi?"
Nhìn thấy cô gái trước mắt, Dương Húc Minh tạm thời đem những cảm xúc hoang mang vừa rồi ném ra sau đầu, nở nụ cười tươi tỉnh chào hỏi. Tâm tình của Ứng Tư Tuyết vừa mới khôi phục được đôi chút, hắn không muốn để cô nàng lại biến thành khuôn mặt băng lãnh như ngày hôm qua.
Trước cửa phòng, cô gái ngước nhìn Dương Húc Minh, hỏi:
- "Anh sao thế? Nhìn dáng vẻ như bị cái gì quấy nhiễu bế tắc vậy?”
- "Không hổ là Đại tiểu thư, quan sát luôn luôn nhạy bén như thế... Tốt quá, kỳ thật cũng không có gì to tát, chính là điện thoại của Nhạc Chấn Đào gọi không được, không biết bên ấy thế nào rồi?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu, đáp:
- "Anh nhắc mới nhớ… Vừa rồi em quên nói cho anh. Sáng nay em vừa gọi điện cho Nhạc Chấn Đào, anh ấy bảo hôm nay có việc đột xuất phải đi về miền quê, không thể tới tìm chúng ta.
Cho nên hôm nay Nhạc Chấn Đào hủy cuộc hẹn, bảo chúng ta tự đi dạo chơi ở nơi này, chờ anh ta làm xong việc cá nhân sẽ đến tìm chúng ta.
Về phần điện thoại không gọi được… Có lẽ là nguyên nhân đi tới miền nông thôn, chắc là địa phương nơi đó tín hiệu điện thoại yếu kém chẳng?”
Ứng Tư Tuyết bình tĩnh giải thích, khiến cho Dương Húc Minh bừng tỉnh đại ngộ.
- "Nguyên lai là như vậy sao, hiểu rồi hiểu rồi.” - Hắn gật gù nói - "Bất quá Nhạc Chấn Đào đột nhiên đi xuống vùng nông thôn, cuối cùng là định làm gì? Còn giống như mang theo cả người nhà đi, anh ta có nói với em muốn đi làm chuyện gì không?"
Ứng Tư Tuyết lắc đầu:
- "Không nói, lúc đó anh ấy giống như rất vội vàng, tùy tiện nói hai câu liền tắt điện thoại. Chỉ là để em thông báo cho anh biết hôm nay không cần chờ Nhạc Chấn Đào.”
- "OK, chắc là anh ấy có việc gấp" - Dương Húc Minh nói - "Vậy chúng ta hôm nay đi chỗ nào? Không hẹn gặp Nhạc Chấn Đào, giống như không còn việc gì để làm nữa rồi!”
Ứng Tư Tuyết liếc nhìn hắn, hỏi:
- "Anh dự định làm cái gì?”
Dương Húc Minh cười hắc hắc:
- "Loại thời điểm này, chỉ có thể chơi game… Tài khoản trò chơi của anh cũng lâu rồi chưa đăng nhập, anh cảm thấy chắc là nó nhớ anh lắm. Vừa vặn ở chỗ này có máy tính, mạng cũng khá mạnh, anh quyết định sẽ dành ngày hôm nay…”
Ứng Tư Tuyết ánh mắt trở nên lạnh lùng, cắt ngang câu nói của Dương Húc Minh:
- "Chơi game à?”
Cô nàng trầm mặc mấy giây rồi nói:
- "Em dự định đi dạo chơi Cửu Giang một chuyến, anh có muốn đi cùng hay không?"
Ứng Tư Tuyết ngửa mặt nhìn Dương Húc Minh, chờ đợi câu trả lời. Dương Húc Minh thì gãi đầu gãi tai, nhăn nhó đáp:
- "Đi dạo chỗ nào chứ? Cảm giác Cửu Giang không có gì chơi vui.”
Ứng Tư Tuyết vẫn bình tĩnh nói:
- "Đi ra bờ sông một chút, anh chưa thấy Trường Giang đúng không? Không muốn nhìn xem Trường Giang hay sao?"
Dương Húc Minh gật đầu miễn cưỡng:
- "Tốt, vậy chúng ta bây giờ đi thôi.”
Mặc dù hắn muốn ở nhà chơi game, nhưng bây giờ ra ngoài dạo chơi cũng không tệ. Mà lại Ứng Tư Tuyết chủ động rủ đi ra ngoài chơi, đây chính là biểu hiện tâm tình cô ấy đang chuyển biến tốt đẹp.
Nói không chừng đi theo cô nàng dạo chơi, ngắm cảnh tám chuyện, cô ấy liền có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Mang theo kỳ vọng như thế, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết rời khỏi khách sạn.
Thời điểm đứng trong thang máy, Dương Húc Minh lưng cõng hộp gỗ, đưa ta sờ sờ tìm giày thêu trong túi.
Hả? Cái giày thêu này tại sao lại không thấy nữa rồi? Lúc bước ra khỏi cửa hắn còn xác nhận qua một lần, lúc ấy nó vẫn còn trong túi. Tại sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT