Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Mười lăm phút, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đối với Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, mười lăm phút này cũng chỉ đủ cho bọn họ thương lượng sơ qua biện pháp làm thế nào để đối phó với con chó trắng kia.

Trên thực tế, hai người chỉ thảo luận sơ qua, căn bản chưa có kế hoạch gì cả. Bởi vì tin tức quá ít nên những thủ đoạn đối phó có thể vận dụng cũng không nhiều. Căn bản là không có nhiều sự chuẩn bị.

Mục đích duy nhất của bọn họ là để Dương Húc Minh trả giá thấp nhất ngăn chặn con ác khuyển có đặc tính công kích vật lý. Dù sao Dương Húc Minh có ngọn lửa đỏ có thể tự động chữa lành vết thương, ngoài ra nó còn giúp tăng cường thể chất cho hắn, nó không khác gì một đạo cụ bơm máu không giới hạn trong các trò chơi. “Hư giả thế giới” của Ứng Tư Tuyết mặc dù cũng mạnh mẽ không kém, nhưng hoàn toàn lại bị con ác khuyển này khắc chế.



Hay nói cách khác, con ác khuyển này dựa vào tốc độ kinh khủng của nó đủ để áp chế tuyệt đại đa số ác linh. Ngay cả con nhện có năng lực “nhất kiến tất sát” ở động Dã Cô cũng chưa chắc thắng được nó, chỉ sợ con nhện chưa kịp phóng xuất năng lực thì đã bị ác khuyển tiêu diệt.

- “Quả nhiên là tất cả đều có cách phá giải, chỉ có duy nhất tốc độ là không thể phá giải. Nhưng dựa theo quy luật bù trừ, bất cứ vật gì nếu mạnh ở phương diện này thì phương diện khác sẽ yếu đi.

Giống như con nhện kia có năng lực “nhất kiến tất sát”, nhưng lực lượng và tốc độ của nó lại quá chậm, một khi gặp phải con ác linh có tốc độ tập kích cực nhanh này thì ngay cả cơ hội phản ứng sợ rằng cũng không có.

Con ác khuyển này lại càng quái dị hơn. Nó tích tụ năng lượng trong mười lăm phút, sau đó bộc phát trong ba mươi giây, đợi đến khi bộc phát xong thì lập tức biến mất tiêu. Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp làm thịt nó trước khi nó biến mất.”

Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh:

- “Mà việc này chỉ có thể dựa vào mình anh thôi đó, Dương đại sư.”

Trong bóng tối u ám, hai người trao đổi ánh mắt, Dương Húc Minh nhún vai nói:

- “Không cần em nói, anh cũng biết điều đó.”

Mười lăm phút đã kết thúc. Cùng lúc đó, trong bóng tối, quỷ ảnh trắng bệch vô thanh vô tức xuất hiện. Một con ác khuyển gầy trơ xương, im ắng xuất hiện trong bóng tối, trước tầm mắt của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết.

Nhưng hai người vừa mới tạo thành tư thế cảnh giác, con thứ hai, thứ ba, rồi con thứ tư đã xuất hiện. Trong bóng tối, lần này xuất hiện tận bốn con ác linh. Dương Húc Minh ngây ngốc đứng tại chỗ, Ứng Tư Tuyết thì biểu cảm hơi đắng chát.

- “Quả nhiên là dạng này, lần đầu tiên xuất hiện là ác linh miễn dịch công kích linh hồn. Lần thứ hai xuất hiện ác linh miễn dịch công kích vật lí. Lần thứ ba cả hai con đồng thời xuất hiện. Như vậy căn cứ theo quy luật, lần thứ tư sẽ xuất hiện gấp đôi, hai con miễn dịch công kích linh hồn và hai con miễn dịch công kích vật lý.”

Ứng Tư Tuyết nhìn những con ác khuyển xuất hiện trong bóng tối, sắc mặt u ám nói:

- “Coi như chúng ta có thể đối phó đợt công kích lần này, nhưng lần sau, số lượng ác linh sẽ tăng lên gấp đôi. Chúng sẽ nhân lên thành tám con, mười sáu con, ba hai con, sáu tư con, một trăm hai tám con. Chúng cứ tiếp tục nhân đôi đến khi hoàn toàn tiêu diệt được anh và em.

Mà điểm mấu chốt là, trong số những con ác khuyển này, một nửa có đặc tính miễn dịch công kích linh hồn, một nửa còn lại thì miễn dịch công kích vật lí, chúng có thể khắc chế mọi kẻ địch. Năng lực đáng sợ như vậy thực sự quá khó giải quyết.”



Cô nắm chặt cây kiếm gỗ đào trong tay, nói nhỏ:

- “Dương đại sư, dường như chúng ta đã rơi vào đường cùng rồi. Bọn ác khuyển này, nếu càng kéo dài thời gian, chúng sẽ càng trở nên đáng sợ.”

Khả năng tạo ra số lượng theo cấp số nhân của chúng, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Ngay cả người lạc quan như Ứng Tư Tuyết, sắc mặt cũng trở nên u ám. Nhưng ngược lại, Dương Húc Minh đang dựa vào người cô lại vẫn giữ được bình tĩnh.

- “Em nói đúng, bọn chúng sẽ mạnh dần lên, nhưng ít ra trước mắt chưa phải là thời điểm mạnh nhất của chúng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt nó trước khi nó làm gỏi anh và em.”

Dương Húc Minh nắm chặt thanh kiếm to được chế tạo bằng hợp kim trong tay, nói nhỏ:

- “Giờ phút này, chúng ta đang nắm vận mệnh của mình trong tay. Đại tiểu thư, nếu lúc này em lùi bước, vậy thì ngay cả chút hi vọng nhỏ nhoi em cũng đánh mất. Em đừng quên, sau khi anh đánh lui bốn con ác khuyển này, anh còn cần dựa vào em để suy luận để tìm ra nhược điểm của bọn chúng, rồi tìm biện pháp trốn thoát.”

Dương Húc Minh gầm lên:

- “Anh không thông minh như em, cũng không tìm ra được nhiều biện pháp, nhưng anh có cơ bắp rắn chắc! Chỉ dựa vào bốn con ác khuyển mà muốn hạ gục anh sao? Thực sự là đang nằm mơ, đợi chúng nhân lên vài lần thì may ra.

Tiểu Tư! Đã đến lúc em xuất hiện rồi!”

Trong bóng đêm, Dương Húc Minh móc quyển nhật kí màu hồng trong túi ra, sau đó giơ quyển nhật kí lên cao.

- “Chuyện còn lại để anh lo, anh tuyệt đối sẽ không chết ở đây!”

Dương Húc Minh vừa dứt lời, năng lực thôn phệ đã từng xuất hiện ở hầm chú ẩn Chung Sơn của Tiểu Tư lại xuất hiện. Quyển nhật kí màu hồng cấp tốc mở ra, lực lượng thôn phệ khổng lồ lấy quyển nhật kí làm trung tâm điên cuồng lan rộng ra.

Hai con ác khuyển vừa tới gần, trong nháy mắt đã bị lực lượng thôn phệ này bắt lấy, sau đó trực tiếp bị hút vào trong quyển nhật kí.

Không sai, mặc dù tốc độ của con ác khuyển màu trắng này nhanh đến mức khiến người ta không thể nào nhìn rõ, nhưng bản thể của nó quá yếu.



Một khi lọt vào phạm vi thôn phệ của Tiểu Tư, nó không thể tránh thoát được. Mà sự thực đã chứng minh, hai con ác khuyển đã bị quyển nhật kí màu hồng nuốt vào bên trong. Sau đó, quyển nhật kí bắt đầu rơi vào trạng thái yên lặng, tiếp tục ngủ đông.

Đây là nhược điểm của Tiểu Tư, sau khi phát động năng lực thôn phệ sẽ tạm thời rơi vào trạng thái ngủ đông. Điều này nói lên rằng, từ bây giờ, quyển sổ sẽ không giúp ích được gì cho Dương Húc Minh trong một khoảng thời gian, kế tiếp Dương Húc Minh chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng Dương Húc Minh buông quyển nhật kí xuống, cũng không quá để ý tới vấn đề này, ánh mắt của hắn tập trung nhìn chằm chằm vào hai con ác khuyển, gầm nhẹ nói.

- “Số lượng đã giảm xuống còn hai con. Đại tiểu thư, lần trước anh và em đều sống sót trước sự tấn công của hai con ác khuyển, nhất định lần này cũng vậy.

Chỉ cần sống sót qua lần tập kích này, anh tin tưởng rằng với trí tuệ của em, nhất định sẽ có thể tìm ra biện pháp hóa giải nguy cơ.”

Dương Húc Minh giận dữ hét lên:

- “Hãy xốc lại tinh thần đi đại tiểu thư! Em còn ủ rũ tuyệt vọng như vậy, sẽ không ai có thể cứu chúng ta đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play