Vừa thấy hai con chó trắng xuất hiện, Dương Húc Minh khó mà nhịn nỗi, đành phải chửi thề một tiếng. Đến hiện tại, ngay cả Dương Húc Minh cũng có thể đoán được đặc tính của hai con chó này!
- "Chắc chắn một con miễn dịch công kích vật lý, một con miễn dịch công kích bằng tinh thần đây mà?"
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào con chó trắng trước người, nói: - "Chỉ là, chúng ta không biết con nào miễn dịch vật lý."
Tay trái của hắn vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm sắt, truyền cho nó một màn lửa màu đen bao phủ bên ngoài. Cũng trong lúc đó, hắn thả ra ngọn lửa màu đỏ bao phủ bên ngoài cơ thể mình. Tựa lưng với Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh nói nhẹ: - "Tự cầu nguyện nghen Đại tiểu thư, mỗi người lo một hướng. Em ráng đối phó đòn tấn công của nó, chứ em mà lên dĩa rồi là anh cũng thảm lắm đó!"
Ứng Tư Tuyết nắm chặt kiếm gỗ đào, cười nhẹ, nói: - "Em cũng tính nói như vậy với anh đấy! Anh mà chết thì em cũng chết chắc thôi!
Hư Giả Thế Giới!"
Ngay khi bóng quỷ màu trắng bay ra từ trong người Ứng Tư Tuyết, con chó trắng trước mặt cô ấy cũng nhón chân vọt đến.
Đồng thời, con chó trắng trước mặt Dương Húc Minh cũng phóng lên tấn công ngay lúc nàu.
Trong màn lửa đỏ tươi như máu, hai mắt của Dương Húc Minh có vẻ như phát ra một luồng sáng màu đỏ. Rõ ràng là hắn đang liều mạng tập trung, nhằm tìm ra phương hướng tấn công của con thú dữ. Đáng tiếc thay, hình ảnh duy nhất mà Dương Húc Minh có thể thấy là một dãy tàn ảnh. Tốc độ của con chó trắng này chắc chắn là vượt xa khả năng thị giác của người bình thường.
Ít nhất là phải dùng đến camera với tốc độ chụp nhanh và cảm biến tốt thì mới có thể thấy rõ phương hướng di chuyển của thứ này.
Hành động duy nhất mà Dương Húc Minh có thể làm là cắn răng chém mạnh một nhát về hướng con chó nhảy xổ vào cắn.
Hắn tìm đường sống trong chỗ chết!
Bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng Dương Húc Minh.
Ứng Tư Tuyết không thể nào thấy được phương hướng di chuyển của con chó đối thủ ấy, nên bèn từ bỏ tấn công, lựa chọn phòng thủ.
Hư Giả Thế Giới quỷ ảnh vung vẩy kiếm gỗ đào, biến bản thân mình như một tấm là chắn để ngăn cản con chó quỷ kia.
Cuối cùng, con chó trắng ma quái ấy lao thẳng vào thanh kiếm gỗ trước ngực quỷ ảnh bằng một sức mạnh rất lớn. Cú tông ấy tác động mạnh vào quỷ ảnh, đồng thời cũng tác động vào bản thân Ứng Tư Tuyết. Cô ấy thét lên một tiếng, cảm giác tựa như một chiếc ô tô đụng trúng thân người bằng một tốc độ cực nhanh, cả miệng và mũi đều rỉ máu. Thế nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Bởi vì, Dương Húc Minh đang ở sau lưng cô ấy!
Hắn ta đang trong hình thái được cường hóa bởi ngọn lửa màu đỏ bao trùm cả thân thể cao to.
Trong nháy mắt, Ứng Tư Tuyết bị đánh bay, rồi va thẳng vào lưng Dương Húc Minh. Tương tự cô nàng, hắn hét lên một tiếng, sau đó té nằm xụi lơ trên mặt đất. Không may thay, giờ phút này Dương Húc Minh cũng không đủ sức lo lắng cho cô ấy, vì con chó trước mặt hắn đã xông tới ngay trước mặt.
Thanh Sát Phụ kiếm vừa chém xuống, thì con chó trắng ấy lại nhanh chóng né qua. Không ngờ rằng bóng trắng dữ tợn ấy lại có thể chuyển hướng bằng một tốc độ cực nhanh giữa không trung, mạnh mẽ chuyển hướng quỹ đạo tấn công kịp thời.
Đạo tàn ảnh màu trắng ấy đột ngột bẻ khúc, vẽ ra một góc chín mươi độ giữa màn đêm, táp đến gương mặt còn đang ngạc nhiên của Dương Húc Minh. Đây cũng là lúc hắn vừa bị Ứng Tư Tuyết tông trúng rồi té xuống.
Tuy rằng có thể nét khỏi vị trí nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cú táp ấy đã trúng ngay lỗ tai của hắn, ngoạm đứt một cái tai trái đầm đìa máu tươi!
Một cơn đau đớn quằn quại, sôi trào lên giữa lồng ngực Dương Húc Minh.
Hắn gào lên thảm thiết.
Ngọn lửa quỷ màu trắng đột nhiên hiện ra xung quanh cơ thể Dương Húc Minh, thay thế cho ngọn lửa màu đỏ ban nãy.
Trong nhát mắt, Dương Húc Minh tựa như một ngọn đuốc sống giữa con đường đen kịt.
Hắn biến mình thành vị trí trung tâm, lại triệu hồi ngọn lửa có khả năng gia tăng trọng lực khổng lồ cho mục tiêu khác, sau đó điều khiển màn lửa này bao phủ phạm vi ba mét xung quanh.
Trong chu vi ba mét này, chỉ toàn lửa với lửa. Từng tia lửa màu trắng thiêu đốt điên cuồng.
Con chó kia vừa cắn đứt lỗ tai Dương Húc Minh, chưa kịp chạy đi thì đột ngột té xuống. Khối trọng lực nặng nề khiến con chó săn vừa bộc phát tốc độ kinh người kia không thể nào tránh thoát.
Thấy vậy, Dương Húc Minh cười lạnh:
- "Tiểu Tư!"
Ứng với tiếng kêu gọi, một luồng hơi lạnh quen thuộc xuất hiện. Cánh tay tím tái, nhợt nhạt im ắng thò ra từ bên trong túi áo Dương Húc Minh, chộp lấy con chó săn trong khi nó còn chưa rơi chạm đất. Sau đó, lực lượng thôn phệ phát động, con chó dữ kia chống cự điên cuồng nhưng không thể nào thoát đi.
Giằng co trong hai giây, vốn dĩ con chó quỷ ấy đã bộc phát tốc độ rồi, nên hiện tại vô cùng suy yếu, cứ thế bị tóm vào cuốn nhật ký của Tiểu Tư, mất hút trong túi áo Dương Húc Minh.
Trong khi đó, con chó dữ bên phía Ứng Tư Tuyết lại có thể chạy thoát khỏi phạm vi của ngọn lửa quỷ rồi biến mất vào trong bóng tối xung quanh.
Có thể thấy rõ, ngọn lửa quỷ màu trắng của Dương Húc Minh không có tác dụng với con chó dữ vừa thoát đi này. Đặc tính của nó là chịu nhận sát thương từ thực thể, vì lẽ đó mà nó có thể tông mạnh vào thanh kiếm gỗ đào, và ngược lại, nó miễn nhiễm với sát thương đến từ năng lực lệ quỷ.
Sắc mặt cô nàng tựa như đưa đám, - "Đau quá chừng luôn... Có khi nào nó tông bể nát nội tạng của em rồi không?"
- "Đau thì có đau, nhưng nội tạng còn nguyên mà.
Về mặt linh hồn, thì đòn tấn công đơn giản thế này đỡ hơn khi bị vũ khí chuyên nghiệp đánh trúng. Ít nhất, trừ cảm giác khó chịu ra, em không dính tổn thương thật sự trên cơ thể."
Đặt trường hợp bị vũ khí tấn công, ví dụ như chém đứt tay hay chân của Hư Giả Thế Giới, lúc đó em mới đúng là thê thảm đó."
Nghe Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết ngồi yên trên mặt đất trong chốc lát, rồi phát hiện ra mình dần bớt đau. Cái cảm giác tức ngực, khó thở cũng giảm dần một cách nhanh chóng.
Cô nàng bỗng lắc đầu, nói: - "Để an toàn, khi nào về em phải đi khám tổng quát một lần... Nếu em còn cơ hội trở về!"
Sau đó, Ứng Tư Tuyết nhìn về hướng con chó săn vừa biến mất, nói tiếp: - "Tuy rằng đánh đổi khá thê thảm, nhưng xem như cuối cùng chúng ta cũng giết được một con ác linh. Con vừa thoát là dạng chịu tổn thương thực thể, như vậy thì dễ đối phó hơn.
Loại vai u thịt bắp như anh mà gặp nó đúng là thích hợp nhất, cứ đường đường chính chính mà chặt nó cho em!"
Ứng Tư Tuyết vò vò mi tâm một cái, - "Cơ mà, qua một loạt quy luật hành động của chúng nó, thật ra em có liên tưởng đến một chuyện vô cùng đáng sợ. Em chỉ mong đó là tự mình dọa mình.
Bởi vì, nếu điều em nghĩ là thật, thì đêm nay hai ta có nguy cơ lên bàn thờ đấy anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT