Bạn hỏi tôi sau đó sao? Đương nhiên là sau đó họ sẽ đi đăng ký kết hôn rồi, sau đó người có tình sẽ tình thân thuộc, sau đó câu chuyện này kết thúc, chúng ta gặp lại nhau ở cuốn tiểu thuyết tiếp theo.
… Khoan đã, nếu như mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy thì thật là có lỗi với đám đông độc giả háo hức chờ mong được xem cẩu huyết. Thôi được rồi, vậy thì cứ giữ nguyên kế hoạch, cho thêm một ít tình tiết vậy. (Còn một số ý vẫn chưa được triển khai, các bạn đã nhìn ra chưa!!) Chuyện là thế này, hôm đó Tế Tế đột nhiên ấm đầu lại vô liêm sỉ đưa ra đề nghị đi đăng ký kết hôn, cô vừa nói thế xong, Giang Túy Mặc đọc báo cáo thêm một hồi, cuối cùng lại còn đồng ý.
Đêm đó Tế Tế nằm trên giường, kích động tới mức trằn trọc nghiến răng nghiến lợi, góc chăn bị cắn thủng một đống lỗ, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại. Đây rõ ràng chính là giết xong boss lớn của phó bản rồi lại phải nhanh chóng tiến vào một phó bản khác. Ngày hôm sau, cô tìm hộ khẩu nhét vào trong ngực, mẹ Tế Tế còn vô cùng ngạc nhiên hỏi cô lấy sổ hộ khẩu làm cái gì, cô lộ ra nụ cười thô tục, trả lời: “Con đi kết hôn.”
Câu này nói ra một cách sảng khoái như vậy, nói ra một cách vui mừng khôn xiết như vậy, y như năm đó Mao gia gia kiêu ngạo tự hào đứng trước bao nhiêu người dân Trung Quốc, đồng thời lại còn có cảm giác đắc ý kiểu toàn bộ thế gian đều khổ đau, chỉ có mình tôi sắp kết hôn.
“À, thế đi sớm về sớm, xong rồi thì cất sổ cho cẩn thận, làm mất thì đánh chết con đấy.” Mẹ Tế Tế không mấy để ý, tiếp tục xem phim trên TV.
Mẹ Tế Tế vốn không ngờ rằng cô con gái mập mạp cả ngày ngoài ăn ra chỉ biết uống của mình lại có thể tóm gọn chàng quân y đẹp trai kia nhanh như vậy.
“Túy Mặc Túy Mặc ~” Tế Tế đẩy cửa phòng trực ra, trong tay còn xách một cốc sữa đậu nành và một túi vằn thắn thịt bò, bác sĩ ong mật chăm chỉ bận trực cả đêm qua đấy, cho nên dáng vẻ vừa ra khỏi giường rửa mặt xong, chưa mặc áo khoác quân trang, chưa gài dây lưng, cổ áo sơ mi mở rộng, tay áo cuốn tới khuỷu tay, trên mặt còn dính đầy nước như vậy mang đến cho người ta một cảm giác rất khác biệt.
“Em tới thật đúng lúc, anh còn chưa ăn sáng đúng không. Vậy thì cứ…” Tế Tế đưa chân đạp cửa, vội vàng buông túi vằn thắn xuống, bày ra vẻ vừa thẹn thùng lại vừa hiền dịu, nói: “Chờ em ăn hết đám này, anh đi mua thêm một ít nữa tới rồi hai chúng ta ăn chung.”
Giang Túy Mặc không trả lời, thong thả bước tới cạnh cửa, trở tay nhẹ nhàng khóa trái cửa lại, tay còn lại không những không cài lại khuy áo mà còn cởi thêm mấy khuy.
Con dê béo tự dâng mình tới hang con sói xám mới thức dậy, chẳng lẽ bạn không biết, phòng trực trong bệnh viện chính là nơi có tỷ suất xảy ra gian tình cao nhất hay sao?
Tế Tế đang vùi đầu ăn vằn thắn uống sữa đậu nành đột nhiên cảm giác được một vật thể nóng hừng hực tiến lại gần, hai cánh tay nam tính một trái một phải đặt hai bên người cô. Cô ngước mắt lên xem, trong miệng vẫn còn ngậm một miếng vằn thắn. Hai tay Giang Túy Mặc đột ngột đặt lên hai khối thịt mềm trước ngực cô, cô kêu “a” một tiếng, y như con quạ ngậm miếng thịt, đánh rơi đồ ăn trong miệng lên bàn.
Con dê béo mập bị Giang Túy Mặc ôm gọn vào trong lòng.
Đồn rằng Huyền Tông yêu nhất là cảm giác mềm mại trên người quý phi, đây là cảm giác không thể nào có được trên người những phi tử khác, nếu không thì sao đám thi nhân biết rằng xưa nay chỉ có Ngọc Hoàn mới có thể “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc*”.
* Trích “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa: Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc
“Anh… làm chuyện thế này ở đây, lãnh đạo bệnh viện bọn anh… có biết không?” Tế Tế bị đè trên bàn làm việc, con sói xám đang gặm con dê béo mập, còn lột sạch lớp vỏ bên ngoài của con dê béo.
“Anh chỉ đang kiểm tra thân thể em thôi.”
“Lấy cớ.”
“Thế này gọi là kiểm tra sức khỏe.”
“Này, chỗ đó không được hôn!!”
Trong phòng trực là cảnh tượng không thể để người ta nhìn thấy, còn Tế Tế thì đang oán giận và rên rỉ trong vô lực.
Con sói xám buổi sáng là đáng sợ nhất…
“Chiến sự” kết thúc, ngón tay Tế Tế chợt lạnh, cô chớp mắt mấy cái, nhìn lên thứ sáng lấp lánh trên ngón áp út…
“Kim cương?!” Tế Tế giật mình: “Anh… Anh lấy nhẫn kim cương đâu ra?”
“À, tối qua em cầu hôn anh xong, anh cảm thấy… nên mua một cái.” Giang Túy Mặc mặc quần quân trang vào, vừa đeo dây lưng vừa trả lời, dáng vẻ áo quần không nghiêm chỉnh trông hơi thiếu đứng đắn nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Trên đường tới Cục Dân chính, Tế Tế y như con tiểu yêu tinh mới được hút máu người, sắc mặt hồng hào, nhịn không được gửi tin nhắn cho Tử An.
“Bà đây sắp đi đăng ký rồi, cái feel này thật là thoải mái!!”
“Anh chàng Giang Túy Mặc đúng là khiến tớ ngạc nhiên thật, lúc cậu nói bạn gái cũ của anh ta xuất hiện rồi tớ còn lo lo, càng chưa nói tới chuyện cậu bảo với tớ bạn gái cũ của anh ta là Lăng Lam Phù. Anh ta chọn không gặp mặt, thậm chí còn không trả lời tin nhắn, lúc đầu tớ còn cảm thấy đây là một kiểu trốn tránh, nhưng ngẫm kĩ lại thì thật ra đây là một cách xử sự rất hà khắc, có thể đuổi được bạn gái cũ đi rất xa, cho dù không nói một chữ nào cũng đủ tuyệt tình. Nói thế nào nhỉ… Ma Yết đúng là một chòm sao lý trí lạnh lùng, chẳng qua bình thường chòm sao này không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cậu cũng phải chịu khó một chút. Thôi cũng đừng để ý mấy cái tớ nói, tớ cảm thấy anh ta là một người đáng để dựa dẫm, đã tóm được rồi thì đừng để cho người ta chạy thoát!” Tử An gửi tới một tin nhắn thoại dài ngoằng, tiếp thêm cho Tế Tế bao nhiêu lòng tin.
Hiện giờ, Tế Tế đang chìm trong tâm trạng phấn khích như vừa cắn thuốc lắc, không ngồi vững nổi dù chỉ một phút, ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, quay đầu sang hỏi: “Nếu như em biến thành bạn gái cũ của anh, có phải anh cũng sẽ lạnh lùng với em như vậy không?”
“Không đâu, anh sẽ chỉ bỏ đói em ba ngày.”
“…”
“Sẽ chỉ cho ăn xoài.” Bổ một đao trúng chỗ hiểm.
“Tàn nhẫn quá đáng!” Tế Tế sợ hãi co rúm lại thành một cục, tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ lại xa nhau, Giang Túy Mặc lại lần nữa thờ ơ với cô: “Nhưng mà cho dù như vậy thì em cũng vẫn sẽ quấn lấy anh! Em muốn biến thành trợ thủ đắc lực của anh, theo anh đi làm, tan làm, ăn, ngủ, ngay cả đi vệ sinh em cũng sẽ đi theo anh, buổi tối, em lại giúp anh nhẹ nhàng an ủi tiểu Túy Mặc ~”
“Anh thích mạnh một chút.”
“Vậy thì mạnh một chút.” Tế Tế gật đầu.
“Chúng ta đang đi làm gì đây?”
“Ớ… Đăng ký kết hôn?”
“Xác suất biến thành người cũ của nhau có phải là hơi nhỏ không?”
Tế Tế vui vẻ ôm chặt quyển sổ hộ khẩu trong lòng, kiên định nhìn về phía trước, chỉ cần quẹo trái ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đằng trước là tới Cục Dân chính rồi. Tế Tế – người sắp trở thành một người phụ nữ đã có gia đình – hít sâu một hơi: “Tế Tế chưa kết hôn à, tạm biệt nhé!”
“À, đúng rồi, hôm nay tới Cục Dân chính chủ yếu là để kiểm tra sức khỏe trước kết hôn thôi, trước khi có kết quả thì em vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa kết hôn thôi.”
“Còn… còn phải kiểm tra sức khỏe nữa sao?” Tế Tế, một kẻ thiếu kiến thức pháp luật, vô cùng kinh ngạc.
“Mặc dù sáng sớm anh mới kiểm tra một lượt, tất cả mọi hạng mục của em đều bình thường, nhưng mà vẫn phải làm đủ trình tự.”
“Tức là anh đã biết rõ hôm nay không thể lấy được giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà anh vẫn lấy cớ là kiểm tra sức khỏe để làm loại chuyện đó với em?”
“Đằng trước hơi kẹt xe…”
“Không được nói lảng sang chuyện khác!”
“…” Giang Túy Mặc trả lời bằng sự im lặng.
Nhưng mà giữa bầu không khí yên tĩnh này, kênh radio vốn chẳng bao giờ khiến người ta chú ý lại đột nhiên vang lên: “… Được biết, ủy viên Ban thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban Ban Tổ chức Đới Hồng Sơn bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Có thư nặc danh tố cáo phó bí thư thành ủy, thị trưởng thành phố N Lý Duyên Trân, bí thư thành ủy thành phố J Mạc Bình Chính… Năm người có liên quan tới vụ việc này đều phải tiếp nhận điều tra. Đây là trạm thứ hai của vòng điều tra thứ hai, lại có thêm một số quan chức từ cấp phó ban trở lên bị cách chức, công cuộc chống tham nhũng của nước ta…”
Giang Túy Mặc đạp phanh lại.
Lúc đầu Tế Tế hơi sửng sốt, phát hiện ra Giang Túy Mặc rẽ phải ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ rồi dừng lại.
Người nãy giờ không hề để ý tới tin tức trên radio là Tế Tế còn chưa nhận ra sắc mặt Giang Túy Mặc đã tái đi, thậm chí cô còn vô cùng nhiệt tình giúp anh nhìn quanh xem có nhà vệ sinh nào không. Ài… Hình như anh bị mắc tiểu thì phải?
Giang Túy Mặc mở đèn LED đôi, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyên Trân nhưng chỉ nhận được thông báo đã tắt máy. Mặc dù giữa hai mẹ con có hiềm khích, nhưng nói sao thì đó cũng là mẹ ruột của anh, không ngờ rằng mới một thời gian không gặp, bà ấy lại bị dính líu tới sự kiện vi phạm kỷ luật. Tất cả những chuyện này ập tới quá đột ngột, nhưng cũng nằm trong tầm có thể dự đoán được. Lúc trước Giang Túy Mặc đã loáng thoáng cảm thấy Lý Duyên Trân ngấp nghé một cái ghế trên tỉnh ủy, đó hẳn sẽ là đỉnh điểm trong cuộc đời làm quan chẳng còn bao lâu của bà ấy, nhưng công cuộc chống tham nhũng trong nước đang vô cùng sôi sục, nếu như gió thổi trái chiều, ngã ngựa cũng chỉ là chuyện một sáng một chiều.
“Ở đó có một tiệm McDonald’s, chắc chắn bên trong có nhà vệ sinh.” Tế Tế tinh mắt, phát hiện ra mục tiêu thì lập tức báo cáo.
Giang Túy Mặc lại lần nữa cho xe chạy, quay đầu đi theo hướng ngược lại.
“Thị trưởng Lý… Mẹ anh có thể đã xảy ra chuyện, anh phải về xem.” Giang Túy Mặc chau mày, ngón tay cầm tay lái trắng bệch. Tế Tế hoảng hồn, vội vàng lấy điện thoại ra tra tên Lý Duyên Trân, phát hiện mấy tin tức vừa cập nhật.
“Em tự gọi taxi về nhà, anh mau về xem sao, không phải lo cho em đâu, không lạc được đâu.” Tế Tế thúc giục. Giang Túy Mặc nhìn cô một chút, vươn tay lên nhéo má cô, cũng không dừng xe lại, cố ý đưa cô về tới tận cổng tiểu khu, sau đó mới vội vàng quay về.
Tế Tế nhìn quyển sổ hộ khẩu lẻ loi trong tay, thở dài một hơi.
Mặc dù thị trưởng Lý nghiêm khắc quá mức, nhưng cô vẫn hy vọng bà ấy có thể bình an trở về. Lạ thật đấy, sao cô cứ có cảm giác cuộc hôn nhân đã sắp thành này sẽ không kết được đây?
Sau khi về đến nhà, mẹ Tế Tế còn chưa xem xong một tập phim, thấy con gái ủ rũ cúi đầu như vậy thì còn châm chọc cô: “Ấy, không phải là đi đăng ký kết hôn sao? Thế nào, quên mang tiền à?” Vừa nói vừa móc mười tệ ra đưa cho cô.
Tế Tế làm mặt quỷ, sau đó về phòng mở máy tính lên xem tin tức.
“Trong thư nặc danh có nói rằng, phó bí thư thành ủy, thị trưởng thành phố N Lý Duyên Trân từng biếu một bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng đời Minh cho ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban ban Tổ chức Đới Hồng Sơn, người bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhân viên điều tra vụ việc này từng tiết lộ, bức tranh được cho là bút tích thật của họa sĩ Đới Tiến đời Minh này có giá đấu giá ước chừng từ sáu mươi vạn tới tám mươi vạn…”
Trong lòng Tế Tế đột nhiên lạnh buốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa mắt nhìn về phía chiếc hộp đựng tranh đã bị khóa đặt trên giá sách suốt một thời gian dài không nỡ mở ra vì sợ nhìn vật lại nhớ người, cô nhớ rõ lúc từ quê trở lại, bức tranh này cùng với các di vật của ông ngoại là do Giang Túy Mặc đưa lên, lúc đó cô không hề nghi ngờ anh, hoặc là bởi vì sợ nhìn tranh lại nhớ tới ông ngoại nên không hề kiểm tra. Lúc này cô cảm thấy rất khó thở, xung quanh đều trở nên im ắng, lại cũng giống như rất ầm ĩ, nếu như bức bút tích thật của Đới Tiến mà Lý Duyên Trân sở hữu có bất kỳ mối liên hệ nào với bức bút tích thật của ông ngoại, vậy thì mấu chốt liên lạc chính là ở chỗ Giang Túy Mặc.
Có thể bút tích thật của Đới Tiến trong tay Lý Duyên Trân là một bức khác thì sao? Tế Tế ôm tâm lý ăn may, không biết mình đã bước tới trước giá sách như thế nào, mở cái hộp ra làm sao. Trong hộp hơi nặng, trái tim đang treo lơ lửng của cô rơi xuống, ít nhất thì bên trong cũng không trống không. Cô mở hộp ra một cách miễn cưỡng, mở bức tranh cuộn, nhìn bức “Lăng tuyết tùng thúy đồ” yên ổn nằm trước mặt mình, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng mà vừa liếc mắt nhìn qua, cô đột nhiên trợn trừng mắt, lại nhìn kĩ thêm một chút, không khỏi ngây người ra.
Giả.
Tế Tế ra sức vuốt ve lạc khoản và con dấu, cánh môi không ngừng mấp máy — đây không phải là bức tranh cô mang về từ chỗ ông ngoại!
Tế Tế đã bao nhiêu lần xem ông ngoại phỏng theo họa tác của Đới Tiến, nghe ông ngoại nhắc tới thói quen dùng mực và đóng dấu của Đới Tiến, nói về lai lịch của bức tranh này, nói về chữ trong tranh, kể lúc trước làm sao bức tranh này thoát được lúc vệ binh đào ba thước đất lục soát trong nhà. Cô nhớ lúc lên chuyên mục “Giám bảo”, ông ngoại còn kiêu ngạo nói cho chuyên gia giám bảo biết cha ông đã làm thế nào để đưa bức tranh thật ra khỏi căn nhà bị tra xét, bức tranh giả bị đám người điên cuồng thiêu hủy tại chỗ, cho nên trước lúc bức bút tích thật được công khai, ngay cả các chuyên gia cũng đều cho rằng bức tranh này đã bị phá hủy. Bao nhiêu người thích sưu tầm đã thông qua đủ mối quan hệ để tìm được ông ngoại, trả giá tới hàng trăm vạn để đổi lấy bức danh họa tưởng như đã mất này, nhưng ông ngoại chỉ dùng một câu “Tôi để dành cho cháu ngoại” để đuổi bọn họ đi.
Nếu hỏi Tế Tế có kỹ năng gì tốt nhất, vậy thì một là ăn, hai là tìm chỗ ăn, cái thứ ba chính là giám định bức “Lăng tuyết tùng thúy đồ”.
Bức trong tay cô chính là một bức đồ giả chất lượng cao.
Trong mắt Tế Tế không hề có vẻ nôn nóng vì tranh bì đổi, cô cầm bức tranh giả, đứng dựa vào giá sách, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ và thương cảm vì bị lừa dối và đùa giỡn.
Sau khi Giản Kỳ biết chuyện Tế Tế đã cưa đổ Giang Túy Mặc thì từng nói “Nếu anh ta mà đẹp trai như cậu nói thì sao có thể vừa mắt với cậu chứ, chắc không phải là có tính toán gì chứ?”, Tử An cũng thường nhấn mạnh “luận về đàn ông trên ba mươi”, những thứ này hiện lên trong đầu, khiến cô gần như hít thở không thông. Cô nhớ tới trước đó Giang Túy Mặc lạnh lùng thờ ơ với cô, nhớ tới lúc anh cứu cô ra khỏi tổ chức bán hàng đa cấp, nhớ tới lúc anh đột nhiên đề cập đến chuyện qua lại, nghĩ tới chuyện anh lạnh lùng từ chối cô bạn gái cũ xinh đẹp của mình, nghĩ tới thái độ cẩn thận dè dặt của anh khi nhắc tới bà mẹ Lý Duyên Trân của mình.
Giang Túy Mặc chấp nhận hạ mình ở bên cô là vì bức tranh này sao?
Cô không muốn tin, nhưng trên đường từ thành phố H về tới nhà, trước khi đặt bức vẽ này lên giá sách, người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với bức vẽ này chỉ có… Giang Túy Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT