Giang Túy Mặc vừa dứt lời đã lập tức đè lấy mặt ghế từ phía sau, Tế Tế ở giữa hai cánh tay anh, cảm giác được bắp tay anh căng cứng, dường như phải dùng rất nhiều sức: “Giản Kỳ, anh nhìn máy đo lực đi, Tế Tế, em từ từ đứng dậy, anh sẽ cố gắng khống chế lực ở mức trên 122,6 cân…”

Tế Tế đột nhiên hiểu ra ý đồ của anh, kêu to: “Anh không cần phải làm vậy!!”

“Đừng nói nhảm! Làm theo lời anh đi!” Giang Túy Mặc đột nhiên cao giọng, vô cùng nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên anh lớn giọng với Tế Tế như vậy.

“Đừng… Đừng mà…” Tế Tế yếu ớt lẩm bẩm.

Giang Túy Mặc cau mày, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi lạnh, xem ra cả bên ngoài cơ thể lẫn bên trong lòng đều phải chịu đựng áp lực rất lớn: “Nếu Miêu Luân còn chưa đi xa, có lẽ sẽ biết là có người tới tìm em, khả năng cao là chúng ta sẽ không kịp đợi chuyên gia xử lý bom tới, mà cho dù chuyên gia có tới kịp thì cũng khó tránh được khả năng Miêu Luân đột nhiên ấn điều khiển từ xa cho bom nổ. Thay vì để Tế Tế ngồi ở đây, chi bằng để tôi thử một chút. Tôi không biết mình có thể duy trì số đo 122,6 cân ở trên lực kế được bao lâu, có thể sẽ được một phút, cũng có thể chỉ được mười giây. Giản Kỳ, kính nhờ anh, sau khi Tế Tế có thể rời khỏi ghế thì hãy lập tức đưa cô ấy đi, càng xa càng tốt…”

“Giang Túy Mặc! Em không muốn! Anh đừng có làm như vậy với em! Anh làm cái gì thế hả! Anh muốn làm cái gì!” Tế Tế lo lắng, nhưng hiện giờ cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể điên cuồng hét lên.

Giản Kỳ cắn răng, nhìn anh, có vẻ hơi xúc động: “Giang Túy Mặc, có thể chờ một chút được không…”

“Có lẽ Miêu Luân vốn không hề đi xa, nếu không thì sao chúng ta vừa bật đèn thì ở chỗ này đã vang lên âm thanh kỳ lạ? Có lẽ cậu ta đang đứng ở chỗ nào đó để quan sát tòa nhà này… Đợi đã? Đây là mùi gì? Mùi gas sao?” Mặt Giang Túy Mặc biến sắc: “Giản Kỳ! Mau đi xem đường ống gas trong nhà bếp!”

“Trước khi đi Miêu Luân đã nói, có thể cuối cùng thứ nổ chết chúng ta không phải là bom!” Tế Tế kích động hét lên.

Giản Kỳ bịt mũi đi ra khỏi phòng bếp, lớn tiếng nói: “Đường ống đã bị anh ta phá hỏng rồi!”

“Công tắc gas và điện ở đây đều có thể điều khiển từ xa, tôi nghi ngờ rằng dưới cái hộp này không chỉ có thiết bị nổ mà còn có thiết bị đánh lửa. Miêu Luân muốn tạo hiện trường như một vụ nổ gas ngoài ý muốn, giống như… cách cậu ta khiến cha tôi như bị trúng độc cá nóc ngoài ý muốn vậy.” Giang Túy Mặc kề sát mặt tới cái trán ướt đẫm mồ hôi của Tế Tế, cứ như đang trăn trối lần cuối với cô: “Cậu ta đang tính toán tốc độ rò rỉ gas, bất cứ lúc nào cũng có thể bật chức năng đánh lửa, em mau đi đi! Không còn kịp nữa!”

“Giang Túy Mặc!” Tế Tế hoảng sợ hét lớn tiếng.

Cô đã không còn hoạt động tâm lý nào nữa, cũng không còn năng lực suy nghĩ, cô chỉ cảm giác được sự sợ hãi, không phải bởi vì cô sắp chết, mà bởi vì Giang Túy Mặc muốn dùng mạng của anh để đổi lấy mạng của cô. Lúc cô vì tranh của ông ngoại bị thất lạc mà không để ý tới anh, cô luôn cảm thấy Giang Túy Mặc tính tình lạnh nhạt nói năng phũ phàng, là cô đã yêu anh quá nhiều, nhưng tới bây giờ cô mới biết rằng anh cũng yêu cô tới như thế, vào lúc nguy cấp thế này, anh sẵn sàng một mình ở lại cái nơi có thể phát nổ bất cứ lúc nào như vậy, bảo cô mau chóng chạy đi.

“Bác sĩ khoa Nội không biết gỡ bom, cho nên anh chỉ có thể cứu em như vậy thôi!” Giang Túy Mặc nói, dùng sức đè xuống một cái, Giản Kỳ kéo Tế Tế, dùng sức lực lớn nhất từ thuở bình sinh mà kéo cô dậy, kim trên lực kế nhích một đoạn, dừng lại ở 130 cân: “Đưa cô ấy đi đi!” Giang Túy Mặc trầm giọng quát, Giản Kỳ kéo áo Tế Tế, chẳng quản cô đang khóc lóc om sòm, xốc cô lên chạy ra ngoài.

Giản Kỳ cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, có thể khiêng cô nàng mập chết kia chạy như điên, có lẽ là tới lúc khẩn cấp thì ai cũng có thể phát ra hết tất cả sức lực tiềm ẩn.

Mùi gas càng lúc càng nồng, Giang Túy Mặc ngừng thở, cắn răng kiên trì chịu đựng, anh biết mình kiên trì được thêm một giây thì Tế Tế và Giản Kỳ sẽ có thể chạy ra ngoài được thêm vài mét.

Có thể đi ra ngoài thì còn có thể sống sót.

“– Quên mình vì người sao, thật là khiến người ta cảm động.”

Nghe thấy giọng của Miêu Luân, Giang Túy Mặc cũng không hề ngạc nhiên chút nào, thật ra từ lúc anh phát hiện ra Miêu Luân dùng điều khiển từ xa để mở khóa gas thì anh đã biết là Miêu Luân đang ở gần đây. Có ai rõ khoảng cách điều khiển từ xa của các thiết bị điện trong nhà hơn anh? Thậm chí anh còn có thể đoán ra kế hoạch của Miêu Luân — trước tiên là đứng ở gần để mở van gas, sau đó tới vị trí an toàn, khởi động thiết bị đánh lửa.

“Tại sao lại giết cha tôi?” Giang Túy Mặc thấp giọng hỏi.

“Vất vả lắm tôi mới có thể dùng một lá thư nặc danh để ngăn cản mẹ tôi đi ra ngoài tỉnh, vốn muốn khiến bà ấy vì vậy mà bị bỏ tù, anh vốn không để ý tới bà ấy, có thể chú Giang sẽ vì vậy mà đề nghị ly hôn, bà ấy sẽ phát hiện ra chỉ có tôi là sẽ không xa không rời bà ấy, không ngờ rằng bức tranh kia chỉ là đồ dỏm, còn khiến bà ấy sinh lòng cảm kích và áy náy với anh và cha anh! Còn tôi thì sao? Bà ấy đã thiếu sót với tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên trả một cái giá lớn sao? Nếu anh và cha anh đều chết cả thì chẳng phải người thân ruột thịt của bà ấy chỉ còn mỗi tôi sao? Đáng tiếc, sao hôm đó anh lại không động đũa? Nếu hôm đó anh theo cha anh lên Tây Thiên luôn thì tôi còn cần phải tốn sức bày ra chuyện hôm nay sao?” Miêu Luân tới gần Giang Túy Mặc, đi vòng mấy vòng quanh người anh như đang quan sát một món văn vật quý giá, con dao găm vừa rồi được dùng để uy hiếp Tế Tế, bây giờ lại đang ở trên tay anh ta: “Tôi biết anh báo cảnh sát rồi, có lẽ tôi cũng không tránh được lâu nữa, nhưng anh cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Lưỡi dao lạnh như băng đâm vào cánh tay Giang Túy Mặc, cảm giác đau đớn gần như cuốn trôi toàn bộ sức lực của anh, máu từ cánh tay chảy xuống, nhỏ giọt lên mặt ghế.

“Đã thế này rồi mà vẫn chưa chịu buông tay sao? Xem ra anh đã bỏ qua cơ hội đồng quy vu tận với em rồi, cảm ơn anh nhé, anh trai yêu quý.” Miêu Luân cười nhạt, nói xong những lời muốn nói thì quay người rời đi. Ra khỏi cửa, anh ta chạy bước nhỏ, lên xe, lái ra ngoài được chừng trăm mét thì dừng lại phía sau một tòa nhà, ấn điều khiển từ xa, nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nổ, ánh lửa thật sự khiến màn đêm tối tăm bỗng chốc sáng rực lên như ban ngày. Anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái nhẹ nhõm, cứ như vừa dỡ được gánh nặng nào đó, lái xe tới viện điều dưỡng nơi Lý Duyên Trân đang ở.

Tiếng nổ chói tai kia cũng khiến Giản Kỳ giật nảy mình, quay đầu nhìn căn nhà nhỏ chìm trong ánh lửa, Tế Tế trượt khỏi vai anh ta, nhất thời bi phẫn không nói được nên lời, cứ đứng ngây ra, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm: “Giang Túy Mặc… Giang Túy Mặc… Anh ấy…”

Giản Kỳ cũng bị dọa, anh ta vẫn thầm nghĩ rằng thứ Miêu Luân gọi là bom chỉ là đồ giả, chắc chắn bọn họ chỉ là sợ chuyện không đâu mà thôi, thật sự không ngờ rằng bọn họ vừa mới chạy được mấy trăm mét thì bên kia đã thật sự nổ tung, sợ là bây giờ Giang Túy Mặc đã một mạng đổi một mạng.

“Giang Túy Mặc!!!” Rốt cuộc Tế Tế cũng bừng tỉnh, gào thét xong thì lập tức xông về phía đoạn đường vừa chạy ra, cứ như thể đang muốn xông vào lửa tự tử, dù sao thì Giản Kỳ cũng tỉnh táo hơn một chút, ra sức đánh cô không để cho cô xông vào. Nghĩ tới chuyện Miêu Luân thật sự ở cạnh đó, anh ta cảm thấy Giang Túy Mặc đã chết, mình không thể phụ lời trăng trối của Giang Túy Mặc được, vì vậy anh ta cố kéo Tế Tế, mặc cô cứ việc quát mắng thậm chí là ra sức giãy giụa, kéo cô vào bên trong xe anh ta đang đậu ở lối vào của khu biệt thự, khởi động xe xong thì lập tức lái đi ngay.

Bàn chân Giản Kỳ đang đạp chân ga cũng mềm nhũn, mất hồn mất vía lái đi một đoạn mới phát hiện ra cô nàng Tế Tế vừa rồi còn muốn liều mạng với anh ta đã trở nên yên lặng khác thường, nhìn lại mới thấy Tế Tế đã ngất xỉu trên hàng ghế sau.

Chỉ trong một buổi tối, nào thì bị uy hiếp, rồi một mình chờ chết, sau đó lại thấy Giang Túy Mặc vì cứu cô mà chết, Tế Tế có thể kiên trì tới bây giờ đã khó lắm rồi!

Giang Túy Mặc vẫn luôn không ưa gì Giang Túy Mặc, phần lớn nguyên nhân là do quan hệ tình địch giữa hai người, nhưng sau hôm nay, anh ta lại chả thể nào ghét nổi Giang Túy Mặc, thậm chí còn thấy vô cùng kính nể. Xe cảnh sát đang hụ còi và lao tới vun vút từ phía xa, Giản Kỳ xuống xe kêu cứu, Tế Tế được đưa lên xe cứu thương theo tới ở phía sau, được đưa thẳng tới bệnh viện.

“Anh là Giang Túy Mặc, người đã báo cảnh sát sao?” Đồng chí đặc công vũ trang toàn thân hỏi.

“Không phải. Để chúng tôi có thời gian tẩu thoát, anh ta đã ở lại trong đó, có lẽ đã…” Giản Kỳ kích động tới nỗi nói năng lộn xộn, kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

☆☆☆

Lúc Tế Tế tỉnh lại thì trời đã sáng, cô đang nằm truyền dịch trên giường bệnh. Ba mẹ cô và Giản Kỳ vừa thấy cô mở mắt thì lập tức nhao nhao vây tới hỏi thăm tình hình cô thế nào. Chỉ có Giang Túy Mặc là không thấy đâu.

Tất cả những chuyện này đều không chân thật, hệt như một cơn ác mộng.

“Miêu Luân đã bị bắt!” Giản Kỳ phẫn nộ nói: “Bị bắt đi ngay trước mặt mẹ anh ta! Nghe nói mẹ anh ta biết chuyện anh ta hại chết Giang Thao rồi còn làm mấy chuyện đáng sợ như vậy thì gần như phát điên lên! Ài! Cũng không biết anh ta đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu xa! Nhất định phải bắn chết!”

“Giang Túy Mặc đâu?” Tế Tế không quan tâm Miêu Luân thế nào, Lý Duyên Trân thế nào, trong ký ức còn sót lại của cô chỉ còn giọng điệu nghiêm nghị của Giang Túy Mặc lúc quát cô mau rời đi. Vừa nghe cô hỏi như vậy, mọi người đều im phăng phắc, trận hỏa hoạn do vụ nổ gây ra vừa mới được dập tắt, cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy đang kiểm kê hiện trường, mọi người cũng giống như Tế Tế, đều đang đợi tin tức của Giang Túy Mặc. Giản Kỳ gọi điện thoại cho Giang Túy Mặc rất nhiều lần nhưng đều không gọi được, bây giờ cậu ta đang vừa mong ngóng điện thoại đổ chuông, lại vừa sợ nghe điện thoại đổ chuông.

Rồi điện thoại cũng vang lên, mọi người vừa mong chờ vừa hoảng hốt nhìn về phía Giản Kỳ, anh ta căng thẳng tới nỗi suýt không cầm chắc điện thoại: “A lô… Hả? Tôi không mua xổ số!” Cậu ta cáu kỉnh cúp máy.

Tế Tế đưa tay lên che mặt, yên lặng chảy nước mắt. Trên ngón áp út của cô là chiếc nhẫn tối qua Giang Túy Mặc mới đeo cho cô, bọn họ đã hẹn, mỗi người về nhà chuẩn bị một chút, cùng đi đăng ký kết hôn.

Điện thoại của Giản Kỳ vang lên lần nữa, anh ta chần chừ một lúc mới nghe máy, dè dặt hỏi: “A lô, là ai đấy?”

Cả nhà Tế Tế nhìn thấy vẻ mặt Giản Kỳ thay đổi từ hoảng hồn tới đờ đẫn, từ đờ đẫn tới ngạc nhiên mừng rỡ, trái tim cả mấy người bọn họ cũng theo đó mà từ đáy vực xông thẳng lên trời.

Điều này khiến cho Tế Tế có chút hy vọng, ngồi yên nhìn chằm chằm Giản Kỳ.

“Giang Túy Mặc không chết!” Giản Kỳ còn chưa kịp cúp điện thoại đã lớn tiếng tuyên bố: “Cảnh sát không tìm được bất cứ vết tích nào của cơ thể người ở hiện trường, chứng tỏ anh ta đã kịp chạy đi trước khi xảy ra vụ nổ! Trong nhà không có ai cả! Mẹ nó chứ! Anh ta làm thế nào chứ! Trời ơi! Được Do Min Joon cứu sống sao??”

* Do Min Joon là nhân vật hư cấu, vai nam chính trong bộ phim “Vì sao đưa anh tới”

Tế Tế buông thõng người gục vào gối vừa khóc vừa cười.

Chúng ta hãy quay trở lại căn biệt thự nhà họ Giang sau khi Miêu Luân rời đi, xem lại xem rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Giang Túy Mặc nhìn cánh tay không ngừng chảy máu, nở nụ cười tự giễu, người không hiểu rõ cấu tạo cơ thể người sẽ không biết chỗ đâm vào là vị trí hiểm yếu nhất… Anh chịu đựng cơn đau gượng người dậy, nhấc hai chân lên đạp trên ghế, cả người ngồi xổm trên mặt ghế, số đo trên đồng hồ đo trọng lượng lại lần nữa tăng lên, hiện rõ cân nặng của Giang Túy Mặc, bây giờ anh đã không có đường lui. Anh nắm cây dao găm máu me đầm đìa, cảm giác đau đớn khiến anh vô cùng tỉnh táo, anh dùng sức rút cây dao găm đi, máu phun ra tung tóe, khó có thể ngừng lại được.

Cha, nếu như cha trên trời có linh thì hãy giúp con lần này, chúng ta đánh cược một lần cuối cùng.

Tay Giang Túy Mặc lần mò xuống bên dưới, đầu ngón tay chạm tới mấy sợi dây điện nối nhau, anh nắm mấy sợi dây điện mà anh sờ được, đưa cây dao găm xuống, hít sâu một hơi, anh biết động tác tiếp theo của mình có xác suất thành công tương đương với việc trúng giải độc đắc, đây có thể là giây cuối cùng anh còn tồn tại trên đời này.

Tạm biệt. Giang Túy Mặc nghĩ.

“Phựt!” Anh cắt lung tung mấy sợi dây điện.

Không phát nổ.

Giang Túy Mặc ghé người tới nhìn, đèn hiển thị trên đồng hồ đo lực đã tắt, màn hình tối đi. Anh nhảy xuống khỏi ghế, mở cửa ra xông thẳng ra ngoài ngay lập tức, lấy hết sức lực từ thuở bình sinh mà lao người tới một chỗ trống trải, chỉ hơn mười giây sau, anh nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nổ vang trời.

Anh bị sóng xung kích xô ra mấy mét, ngã xuống đất, cánh tay bị thương và phần lưng bị ma sát với mặt đất tới nỗi máu thịt be bét, cũng may là đầu không bị va chạm gì.

Còn sống sót cơ đấy…

Anh lấy điện thoại ra, pin chỉ còn 2%, nói không chừng chỉ mười giây sau là sẽ tắt máy. Gọi ai bây giờ?

“Tranh Lan, cạnh sân golf hồ Bách Quả, chuẩn bị thuốc cầm máu và khử trùng, tới ngay lập tức.”

“Ai? Ai bị thương?”

“Tôi.”

Điện thoại tự động sập nguồn, đàn ông Ma Yết lý trí cực độ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất vào thời điểm mấu chốt – Vương Tranh Lan, bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Quân y, sau khi kết hôn thì sống ở khu B của khu biệt thự Bách Quả, cách chỗ Giang Túy Mặc nằm chỉ gần một cây số.

Cô vợ mới cưới của Vương Tranh Lan thấy chồng nửa đêm nghe điện thoại xong lập tức đi ra ngoài thì còn tưởng là bệnh viện anh ta có bệnh nhân cần cấp cứu, nhưng chẳng bao lâu sau lại thấy chồng đỡ từ trong xe ra một người đàn ông máu me khắp người thì bị dọa cho hết hồn. Vương Tranh Lan bất đắc dĩ nhìn vợ mình, giải thích: “Bạn thân của anh, em đã gặp rồi, bị em trai mình lập mưu, nhưng mà nhìn qua thì hẳn là không chết được. Anh xử lý sơ qua cho cậu ta một chút, em ra ngoài đợi xe cấp cứu.”

☆☆☆

“Anh nói xem, lần này chúng ta tới Cục Dân chính đăng ký sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?” Tế Tế cẩn thận tắt radio trên xe, tắt điện thoại, còn tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt giấy kiểm tra sức khỏe, thẻ căn cước và sổ hộ khẩu trong túi, sau đó mới khởi động xe. Đây là lần đầu tiên cô lái chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc, nếu không phải là người ngồi bên ghế phụ lái kia còn quấn băng kín tay thì còn lâu cô mới chịu lái chiếc xe này.

Giang Túy Mặc chỉ cong cong khóe môi, không nói gì.

Cả đoạn đường Tế Tế cứ căng thẳng, mãi tới khi thuận lợi dừng xe lại ở bãi đậu xe dưới tòa nhà Cục Dân chính thì cô mới thở phào ra một hơi: “Lần này cuối cùng cũng tới nơi!”

“Đúng rồi, hôm nay em để mặt mộc à?” Giang Túy Mặc xuống xe rồi mới chậm rãi hỏi.

“Hở?” Tế Tế chớp mắt mấy cái, có linh cảm rất xấu, nhớ lại mấy năm trước lúc đi chụp ảnh làm thẻ căn cước, thợ chụp ảnh bắt cô hất tóc mái lên, dùng cả mớ kẹp để găm cố định trên đầu, xóa đường kẻ mắt, lau sạch son môi, tách tách một cái, chụp ra một bức ảnh không giống cô tới 80%, xuất hiện trên tấm thẻ căn cước làm nhơ nhuốc thanh danh của cô: “Chụp ảnh kết hôn… cũng không được trang điểm đúng không?”

Giang Túy Mặc gật đầu, dắt cô đi vào.

“Cái gì?! Có thể trang điểm?! Có thể ăn diện?!” Trong phòng chụp ảnh vang lên tiếng gào thét của Tế Tế, cô đang cầm bức ảnh của một đôi vợ chồng khác, lớn tiếng thét gào: “Mắt có thể vẽ đậm như vậy? Tóc mái có thể thả xuống như vậy? Cái kiểu rẽ đường ngôi để che bớt khuôn mặt tròn thế này cũng được phép sao?”

Đến cũng đã đến rồi, Tế Tế vô cùng tự ti bị ép ngồi sóng vai với Giang Túy Mặc, cong môi lên một cách vô vọng cho người ta chụp mấy bức ảnh nền đỏ. Lúc rửa ảnh, thợ chụp ảnh trợn to mắt nhìn Tế Tế, lại nhìn nhìn Giang Túy Mặc, ánh mắt lộ vẻ “rốt cuộc thì cô nàng này đã dùng cách gì để câu được anh chàng này”.

“Thực ra anh biết rõ, nhưng mà lúc em hỏi anh, anh cố ý không nói phải không?” Tế Tế bi phẫn cầm mấy bức ảnh, nước mắt rưng rưng.

Giang Túy Mặc nghiêng người nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Anh, cũng để mặt mộc.”

Tế Tế và anh nhìn nhau một lúc lâu, nghẹn họng.

Tới tận phút cuối cùng vẫn bị anh chơi một vố!

_HẾT_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play