Sở Từ nhìn xuống chân núi rồi cùng Hùng Xuân xuống núi.
Mà lúc
này, Hàn thị rơi xuống hố núi chỉ cảm thấy thân thể như bị xé rách, hai
chân dường như ngã gãy, căn bản không thể nhúc nhích. Điểm chết người
chính là đầu, từng dòng máu nóng chảy ra làm cho bà ngày càng yếu.
Xung quanh đều là cỏ dại và bụi gai, đâm cả người bà đều là miệng vết thương. Lúc này bà càng cảm thấy thở hổn hển khó khăn.
Bà có thể cảm giác được sự sống của mình đang bị mất dần. Nhưng trong lòng vẫn là không cam lòng. Bà làm tất cả những việc này đều vì con trai.
Nếu bà thành công thì từ nay về sau hái đứa con trai của bà sẽ phất lên, không bao giờ ở lại huyện Y Thủy chịu khổ, không cần cầm tiền lương ít
ỏi nuôi sống cả nhà nữa.
Tất cả đều bởi vì con ranh con độc ác
tàn nhẫn Sở Từ này, hại bà mất nhà mất phòng khám. Thậm chí còn hại bà
chết ở nơi quỷ quái như vậy! Trong lòng Hàn thị tràn đầy ý hận, thậm chí hoàn toàn quên nơi quỷ quái này là do bà tự chọn.
Hố núi này
lạnh lẽo ẩm ướt, không bao lâu Hàn thị đã cảm thấy thân thể càng thêm
lạnh lẽo. Thậm chí cũng càng không biết rõ, theo thời gian trôi qua hô
hấp cũng càng ngày yếu ớt. Cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh...
Sở Từ dù sao cũng chưa lấy lại sức lực. Bởi vậy thời gian xuống núi hơi dài.
Lúc quay lại đường cũ lại phát hiện chút động tĩnh xung quanh. Nàng nhìn thấy bảy người đàn ông từ trong bụi cỏ chui ra, dáng vẻ hung dữ làm cho cả hai giật mình.
Nhưng sự xuất hiện của hai người của làm bọn
họ vô cùng sửng sốt. Khi hôm nay Hàn thị rời khỏi huyện đã nói với Lữ
Lương Tây một tiếng, đồng thời nói cho ông Lữ biết vị trí mình sẽ giết
người và ném xác. Bởi vậy bọn họ mới có thể tìm đến. Nhưng trước sau
cách nhau gần một giờ, vì xác định xem Hàn thị có thành công hay không.
Nếu thành công thì hỏi lại và lên núi xác nhận một lần.
Nhưng ai biết Hàn thị không xuống núi mà Sở Từ lại xuất hiện, không chỉ vậy, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông.
Mấy người nhìn lẫn nhau, tiếp theo ăn ý rút con dao từ thắt lưng ra và nhắm tất cả vào hai người.
Qua hôm nay sẽ có ít cơ hội ra tay hơn, bọn họ đại thật xa bị Lữ Lương Tây
tìm được bọn họ từ huyện kế bên thật xa đến. Nhưng không chỉ vì nằm
vùng.
“Em gái, em rốt cuộc đắc tội ai vậy? Sao lại cho nhiều
người đến như vậy?” Hùng Xuân tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thuận thế bảo vệ
Sở Từ ở phía sau.
Sở Từ dù sao cũng là con gái, hơn nữa vừa rồi
còn bị tiêm thuốc tê. Mặc dù bây giờ thuốc đã giảm tác dụng, nhưng thân
thể vẫn suy yếu như cũ. Tất nhiên một người đàn ông trưởng thành như gã
đến bảo vệ.
“Còn có thể là ai chứ. Hiện tại đám lưu manh ở huyện
này không ai dám ra tay với em. Những người này nhất định từ nơi khác
đến đây, xảy ra chuyện gì cũng thuận tiện chạy trốn. Người có bản lĩnh
và can đảm này, ngoại trừ Lữ Lương Tây thì còn ai nữa?” Sở Từ chế nhạo.
Hùng Xuân nhíu mày. Gã chưa thấy qua vị Lữ Lương Tây này. Nhưng đã nghe nói
qua những chuyện xảy ra gần đây trong huyện, cũng cảm thấy ông già này
thật không phải thứ dễ chơi.
Những người ở huyện khác thật sự
không biết nhiều chuyện của huyện này. Bọn họ chỉ từ xa nhìn thấy Sở Từ
hai lần, xác nhận mục tiêu mà thôi. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt phòng bị
của nàng mọi người cũng không thất thần, cầm dao lên múa may.
Hùng Xuân vừa thấy lập tức ra tay, gã đã từng luyện qua trước đây. Nếu không có bản lĩnh cũng không có năng lực sống đến bây giờ. Cho nên càng đông
càng phải chính xác, đối phương vừa thấy hơi chống đỡ không nổi. Bọn họ
lập tức phân công làm việc, năm người trong đó giữ chặt Hùng Xuân, hai
người còn nhào về phía Sở Từ!
Mũi dao cách Sở Từ ngày càng gần,
Hùng Xuân vừa thấy trong lòng ớn lạnh. Nếu Sở Từ bị thương giữa nửa
đường núi hoang vắng thì đều không tiện chữa trị. Gã làm sao có thể giải thích với Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT