Hàn thị mất rất nhiều công sức mới có thể đưa Sở Từ lên núi. Bà sợ hãi
cả đoạn đường cũng không chú ý đến phía sau có người đi theo. Khi đến
nơi an toàn, cả người bà toát mồ hôi. Trước tiên ném Sở Từ xuống một
chỗ, lúc này mới bắt đầu xoay người tìm cục đá sắc nhọn.
Thực ra
hiệu quả gây tê đại khái chỉ là nửa người trên. Sau một thời gian dài bị gió lạnh thổi cả đoạn đường đã giảm đi rất nhiều.
Cho nên, khi
Hàn thị cầm cục đá chuẩn bị đập mạnh vào đầu nàng thì Sở Từ đã nghiêng
người tránh thoát một cách hoàn hảo. Tiếp theo, lập tức xé rách với bà.
Nàng không có sức lực, hơn nữa cũng không dám quá dùng sức. Chỉ lặng lẽ tính góc độ, nên nhìn như đang bị khống chế.
Khi cảm thấy Hùng Xuân cũng sắp đến lúc xuất hiện, nàng đá bà một cái sang
bên cạnh, đầu đúng lúc đập vào cục đá kia. Nàng cũng không phải cố ý.
Cục đá là Hàn thị tự mình mang đến, nàng hoàn toàn là tự bảo vệ mình,
đúng, là tự bảo vệ mình. Sở Từ nghĩ thầm trong lòng.
Đầu Hàn thị
nóng lên, biết mọi chuyện không xong. Lúc này nếu còn không giết được Sở Từ, thì người chết sẽ là bà. Dù sao, sau khi thuốc tê của Sở Từ mất tác dụng thì bà sẽ bị thương ngày càng nặng. Trong chớp mắt, cả người bà
như là sư tử nổi điên, không quan tâm vết thương trên đầu nhào đến Sở
Từ. Sở Từ cố ý để cho bà bóp cổ, trong chốc lát mặt đỏ bừng.
Hùng Xuân vừa đến, chỉ nhìn thấy máu tươi đầy đất, trên người Sở Từ và người phụ nữ kia đều có máu. Mà Sở Từ nhìn qua càng giống như sắp tắt thở,
lập tức biết mình cần phải ra tay lúc này.
Sau khi được Thẩm Dạng nhắc nhở, Hùng Xuân ra tay cũng không kiềm chế, đạp một cú vào đầu Hàn
thị, cả người Hàn thị lập tức ngã ngửa ra sau. Hùng Xuân vừa muốn giữ
chặt người lại đã bị Sở Từ túm chặt cánh tay gã. Chỉ vì trong nháy mắt
ngạc nhiên nhìn thấy Hàn thị quay đầu lại 180 độ rồi lăn xuống dưới.
Hùng Xuân ngẩn người. Theo tính toán của gã, gã nhất định có thể túm được
chân của người phụ nữ này, không đến mức làm người rơi xuống dưới... Nếu không phải Sở Từ túm cánh tay gã với vẻ mặt sợ hãi...
Hàn thị
tìm nơi rất bí mật. Nếu tự nhiên lăn xuống, mặc dù không nhất định sẽ
chết, nhưng nhất định là hôn mê. Chỉ là cố tình bà bị Hùng Xuân đạp một
cú xuống, đầu chạm đất trước. Vốn dĩ đã có thương tích, lại lăn xuống
như vậy. Cho dù không chết cũng chỉ còn nửa hơi thở, nơi này âm u lại
không có ai. Phía dưới không phải cỏ dại chính là bụi gai, khả năng có
thể sống tuyệt đối bằng không.
“Rơi xuống rồi!” Sở Từ thổn thức
một câu, vỗ mông đứng dậy, liếc nhìn Hùng Xuân một cái: “Anh Hùng, anh
đến thật đúng lúc, đã cứu mạng em.”
Hùng Xuân vẫn còn sững sờ như cũ: “Vậy... anh phải đi tìm người kéo bà ta lên.”
“Em đoán bà ta đã chết.” Sở Từ mỉm cười, ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu
vào gương mặt nàng vô cùng chói mắt: “Hơn nữa, đây là nơi bà ta tự chọn. Anh nhìn xem phong thuỷ thật tốt, kiếp sau biết đâu có thể đầu thai
tốt.”
Nàng sống hai đời, lần đầu tiên dùng cách giết người vòng
vo như vậy, đều sắp mệt chết. Nghĩ lại đời trước, một đao xuống cổ đứt,
dứt khoát đơn giản, còn ít đau đớn.
“Mặc kệ?” Hùng Xuân ngạc
nhiên liếc nhìn nàng. Nhưng ngay sau đó, lại khôi phục bản tính: “Nhưng
bà ta bị như vậy cũng xứng đáng. Em gái, em cứ yên tâm, người là anh đạp xuống. Anh kêu anh Thẩm giải quyết, nhất định sẽ không gây thêm rắc rối cho em.”-
Sở Từ mím môi: “Mấy anh thật mờ ám.”
“Đây không
phải là không có cách nào sao? Bà ta ra tay trước, vốn dĩ không phải lỗi của chúng ta. Nếu như bại lộ ra, chúng ta phải đến đồn công an giảu
thích. Anh Thẩm có năng lực kia, sao lại không cần chứ?” Hùng Xuân nhổ
nước miếng xuống dưới chân núi, mở miệng nói.
Sở Từ thầm nghiến
răng, Thẩm Dạng kêu Hùng Xuân đến giúp nàng hoàn toàn đúng đắn. Ông anh
này quả thực chính là tính tình đồ tể, rất ngay thẳng, thật hợp với
nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT