Ăn cháo, sau đó nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thanh Tri ngồi dậy.
Nhìn xung quanh căn phòng mình đang ở, sắp xếp cũng lịch sự tao nhã, xốc chăn lên bước xuống giường, thân mình còn hơi bủn rủn thiếu chút nữa té ngã trên đất, nhưng tốt hơn nhiều so với cơ thể không thể đi được nữa của hắn.
Tập tễnh đi đến trước một cái bàn có điểm giống bàn trang điểm, trên mặt bàn là một mặt gương, không phải gương đồng thời cổ đại, mà là chiếc gương thủy ngân, có thể hiển thị rõ ràng chiếu bóng người.
Cẩn thận đi đến, "A!" Nhỏ giọng kinh hô một tiếng, diện mạo người này, lớn lên có vài phần giống kiếp trước của hắn, hoặc là nói, xinh đẹp hơn rất nhiều so với hắn ở kiếp trước, giữa hàng lông mày có nét mong manh mềm mại, nếu ở trên người nữ nhân, thực có thể kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân, nhưng mà ở trên người nam nhân có ích gì?
Diệp Thanh Tri cảm thấy biệt nữu, tuy nhiên thân phận hiện tại của hắn là tiểu ca nhi, kỳ thật cùng nữ nhân cũng không khác lắm, Diệp Thanh Tri lại lần nữa buồn bực.
Sờ sờ hồng liên ở giữa hàng lông mày, đây là dấu hiệu của ca nhi, màu sắc càng đậm, chứng tỏ tỷ lệ thụ thai của ca nhi càng cao, của hắn màu đỏ tươi, cũng là một nguyên nhân lúc trước bị người chọn.
Bàn trang điểm để không ít trang sức, đều là đồ của nữ nhi, hẳn là của nguyên thân, dù sao Diệp Thanh Tri không định đeo thứ gì.
Tuy nhiên, hắn cũng không ngại đem mấy thứ này đi, bất cứ nơi nàoở bên ngoài không cần tiêu tiền đâu, đem mấy thứ này bán phỏng chừng có không ít tiền.
Diệp Thanh Tri từ khi còn nhỏ đã sống một mình đã hiểu rất rõ sự quan trọng của tiền, cho nên khi nhìn trang sức trên bàn trang điểm, hắn quyết định mang đi toàn bộ.
Đúng lúc này, có người đi vào phòng, Diệp Thanh Tri nhìn người đến qua gương, biết đây là vị lão quan gia, tuy rằng có ký ức của nguyên thân, nhưng hắn cũng không kế thừa tình cảm của nguyên thân.
Mím môi, Diệp Thanh Tri cười chua xót, nói: "Ngươi đã đến rồi."
"Nghe Tiểu Hà nói, ngươi đã nghĩ thông suốt." Người tới phe phẩy cây quạt, nhướng mày nói.
Kêu là lão gia, nhưng là kỳ thật cũng không lớn, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi, vì là quan, cho nên được tôn xưng là lão gia, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, nếu không thì sao nguyên thân sẽ thích lão gia này.
"Vâng, nô đã nghĩ thông suốt, cho nên...... Nghĩ muốn gặp lão gia lần cuối, ngày mai liền rời đi." Diệp Thanh Tri cúi đầu, học cách nói nguyên thân.
Thấy dáng vẻ này của Diệp Thanh Tri, trong lòng lão gia mềm nhũn, người này vì mình mà muốn chết muốn sống như vậy, trong lòng gã tất nhiên là đắc ý, nhưng trong nhà có cọp mẹ, mà gã còn muốn dựa vào gia thế nhà cọp mẹ kia, bằng không đã sớm hưu, làm sao để tiểu nhân nhi này thương tâm.
"Ai! Ta cũng muốn mang ngươi đến kinh thành, đáng tiếc là đường xá xa xôi, thật sự không tiện mang quá nhiều người, còn nữa thân mình ngươi không tốt, vạn nhất trên đường đi sinh bệnh thì sao?" Đến gần Diệp Thanh Tri, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn, quả nhiên sờ đến nước mắt, trong lòng càng thêm đắc ý.
Diệp Thanh Tri nghiến rắng, đậu má, đau đùi quá, khẳng định bầm rồi, sau đó nhấp môi ngẩng đầu, mặt giãn ra cười nói: "Ta biết lão gia tốt với ta, biết ta ngày mai ra phủ, chỉ là rời khỏi lão gia, ta thật sự không chỗ để đi." Nói tới đây, Diệp Thanh Tri là thật sự có chút mê mang, nhớ lại kiếp trước, thế nhưng nước mắt thật sự rớt xuống.
Lão gia nghĩ nghĩ, ôm Diệp Thanh Tri, khiến hắn nổi lên một thân nổi da gà, xíu chút đã quên khóc.
"Ta nhớ quê quán ngươi là Thanh Hà trấn ở nông thôn, có muốn ta thay ngươi tìm người nhà hay không, ta lại cho ngươi một chút bạc, như thế, sinh hoạt sau này của ngươi cũng sẽ không khổ sở." Rốt cuộc cũng theo gã một thời gian, hầu hạ gã cũng tận tâm, gã tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
Diệp Thanh Tri nghe xong, vội vàng lắc đầu, "Lão gia không phải không biết, ta bị a ma bán, trở về không chừng lại bị bán một lần nữa."
"Vậy ngươi......" Gã cũng không biết nói thế nào cho tốt.
Kỳ thật đem Diệp Thanh Tri gả cho người khác là tốt nhất, nhưng nam nhân đều có thói hư tật xấu, cảm thấy đã hầu hạ mình thì là vật sở hữu của mình, ngay cả khi mình từ bỏ, cũng không muốn cho người khác, biện pháp này gã không thể nào làm được.
"Lão gia làm quan tại đây ba năm, tại đây đặt mua chút sản nghiệp." Thấy đáy mắt lão gia hiện lên tinh quang, Diệp Thanh Tri vội nói: " Xin lão gia cho ta vài mẫu điền, đến lúc đó ta ở quanh đó mua một gian nhà hoặc là tự mình xây một tòa, cho thuê đất, mỗi năm thu địa tô đủ ta ăn, như thế, sống cũng thanh thanh tĩnh tĩnh."
Sau khi nghe hết, mặt lão gia tươi cười, xác thật là biện pháp không tồi.
"Cũng tốt, tuy nhiên sản nghiệp địa phương ta đã xử lý gần xong, chỉ còn lại có Thanh Hà trấn." Tuy rằng nguyện ý cho hắn chút chỗ tốt, nhưng khiến gã phải đi mua riêng, không nói thời gian không kịp, chính là gã cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy.
Nói đến cùng, ở trong lòng gã, Diệp Thanh Tri cũng chỉ là một thứ để gã vui đùa.
Điểm này trong lòng Diệp Thanh Tri cũng hiểu rõ, nghĩ Thanh Hà trấn cũng không nhỏ, hắn sẽ không gặp được a ma, cắn chặt răng, khóe mắt hồng hồng nói: "Vậy Thanh Hà trấn đi, ta là ca nhi, ngày thường cũng không ra khỏi cửa, nên sẽ không có việc gì."
Diệp Thanh Tri có thể hiểu chuyện như vậy, trong lòng lão gia thoải mái không ít, trong tâm thương tiếc cũng nhiều.
"Sản nghiệp Thanh Hà trấn cũng không phải ta tự mình đặt mua, vẫn là lần trước Lâm gia tặng, chờ ta trở về xem xem, sẽ không bạc đãi ngươi." Gã là tri phủ tại đây, xem như quan lớn nhất nơi này, ngày thường đưa gã nhiều thứ, sản nghiệp trên trấn, gã cũng sẽ không đi quan tâm, nhưng là nếu có thể đưa đến trên tay gã, cũng sẽ không quá kém, đợi lát nữa trở về xem.
Lâm gia? Diệp Thanh Tri đầu óc giật giật, còn không phải là Lâm gia mua hắn đưa cho lão gia sao? Nghe nói Lâm gia là nhà giàu số một ở phủ Thanh Châu, thứ đưa cho lão gia nhất định sẽ không kém.
Lại hàn huyên vài câu, lão gia liền đứng dậy rời đi, gã phải xử lý nơi này nhanh một chút xong để quay lại kinh thành, chính là rất vội.
Giữa trưa, Diệp Thanh Tri nhận được một cái tráp nhỏ, người đưa tráp là gã sai vặt bên người lão gia.
"Khế đất này, thế nhưng lại chuyển tới danh nghĩa của ta?" Đây là việc lớn, bằng không nếu vẫn là tên lão gia, ngày sau ra sao không nói rõ được.
Gã sai vặt cẩn thận hạ miệng, rốt cuộc cũng chỉ là thiếp, tầm nhìn thiển cận, nhưng trên mặt lại cung kính nói: "Ta đã đem khế đất lẫn cả khế nhà đều chuyển tới danh nghĩa ngài, công tử còn có phân phó khác?" Lão gia cũng thật hào phóng, ca nhi như vậy, tùy tiện cấp cho chút bạc rồi đuổi đi, thế nhưng lại cho nhiều chỗ tốt như vậy.
"Không có, đa tạ vị tiểu gia này." Diệp Thanh Tri cười gật đầu, đợi đám người đi rồi, mới mở ra tráp nhìn qua.
Tê! Thế nhưng có trăm mẫu ruộng tốt, đều là ruộng tốt thượng đẳng, trên trấn còn có một tòa nhà, nếu là đưa cho tri phủ lão gia, tất nhiên là sẽ không kém.
Có một trăm mẫu ruộng tốt cùng nhà, tương lai hắn sẽ không chịu khổ.
Khổ hết một đời, hắn muốn hưởng thụ nhân sinh thoải mái dễ chịu, không muốn giống kiếp trước, cực cực khổ khổ công tác tích cóp tiền, kết quả đều đưa đến bệnh viện.
Nếu đáp ứng ngày mai ra phủ, Diệp Thanh Tri cũng bắt đầu thu thập đồ vật.
Nguyên thân trước khi vào phủ, Lâm gia lão gia khẳng định sai người trang điểm cho hắn, lúc ấy vật phẩm trang sức mang trên đầu đều xem như tinh phẩm, còn cho thêm hai thỏi vàng.
Về sau ở trong phủ, nguyên thân còn được lão gia sủng, cho hắn không ít, Diệp Thanh Tri đem tất cả mấy thứ này đều đổ ra trên giường, nhìn nhìn, thật đúng là không ít.
Thương hộ lão gia mang hắn vào phủ cho một bộ trang sức bằng vàng, ba chiếc lược hoa sen, một đôi trâm, một đôi bông tai, và một đôi vòng tay, tuy không có được khảm trân châu đá quý, nhưng đây đều là vàng ròng, tay nghề cũng tốt, chỉ là vàng thôi có thể bán được bốn năm mươi lượng, hơn nữa còn có tay nghề, bán được sáu mươi lượng tuyệt đối không khó.
Còn có lão gia thưởng cho nguyên thân, trong đó có một bộ trang sức bằng ngọc, một bộ trâm phượng hoàng ngậm châu, một vòng tay tử ngọc đáng giá, còn lại chính là trang sức vụn vặt linh tinh, hoặc là bông tai, hoặc là trâm, hoặc là vòng, hoặc là trang sức khác, chừng ba bốn mươi kiện.
Trừ bỏ hai bộ đồ trang sức bỏ riêng trong hộp, tất cả trang sức còn lại đều để vào một hộp, mấy thứ này tạm thời không động, chờ về sau thật sự không có tiền rồi bán cũng không muộn.
Lại đến xem tiền bạc, hắn tuy rằng là người khác đưa vào, nhưng trong phủ vẫn dựa theo tiền tiêu vặt cấp bậc thiếp, một tháng hai lượng bạc, nguyên thân vào phủ gần một năm, cộng lại hai mươi lượng bạc, nguyên thân dùng mười lượng, còn lại mười lượng bạc vụn.
Lão gia tùy tay cho mấy cái ngân phiếu, còn có sáu mươi lượng, tổng là bảy mươi lượng, hơn nữa thương gia cho hai thỏi vàng khoảng mười lượng, một lượng vàng đổi được mười lượng bạc, đó chính là hai trăm lượng, tóm lại, hắn hiện tại có hai trăm bảy mươi lượng bạc.
Nghĩ nghĩ, hắn lấy ra bốn mươi lượng bạc, đưa cho Tiểu Hà và gã sai vặt, "Ngày mai ta phải rời đi, các ngươi hầu hạ ta một thời gian, cũng không có gì có thể cho của các ngươi, chỗ này là ngân lượng, các ngươi hai người chia ra, mỗi người hai mươi lượng, cũng đừng chê ít."
Nếu không phải là hai người bọn họ, nói không chừng không chờ hắn xuyên qua, thân xác nguyên thân chưa chắc còn, cho nên khi hắn phải rời khỏi, cho bọn họ một chút bạc, tỏ lòng biết ơn.
"Chúng ta sao lại có thể lấy bạc của công tử." Hai người lắc đầu, cũng không chịu nhận lấy.
"Nếu không chê, liền cầm đi, nếu ghét bỏ, đành thôi vậy." Lời này vừa ra, Tiểu Hà và gã sai vặt liếc nhau một cái, liền đều nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT