*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu khê

Mùa đông thế giới này tương đối dài, vì vậy kỳ thi xuân muộn hơn ở thế giới cũ Diệp Thanh Tri hơn một tháng.

Qua kỳ thi xuân không lâu là thi đình, bọn họ cách xa kinh thành cũng không biết hai đứa nhỏ thi thế nào.

Giữa tháng tư, trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, Diệp Thanh Tri và Thanh Mai cùng đi hái rau dại, thời tiết này là lúc rau dại nhiều nhất, không bao lâu, hai người liền thắng lợi trở về.

Mang rổ lên, "Được rồi, chúng ta nên nhanh trở về thôi." Diệp Thanh Tri đỡ eo, cảm giác mình thật già rồi, mới ngồi xổm bao lâu mà eo đã đau như vậy rồi.

"Cũng được." Nhìn rổ mình thấy cũng không ít, Thanh Mai cười trả lời.

Nhà Thanh Mai hiện giờ cũng không tệ, cũng không thiếu chút rau dại, không cần phải tranh với người khác, tìm Diệp Thanh Tri cùng hái rau dại chỉ để hắn đỡ buồn thôi.

Vừa đến nửa đường, liền thấy tiểu tử Triệu gia vội vàng chạy tới, thở hổn hển, "Chủ quân, ngài mau trở về, người báo tin vui tới."

Diệp Thanh Tri đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đầy mặt ý cười, tuy nói hắn tin tưởng nhi tử nhà hắn có thể thi tốt, nhưng khi biết được tin tức xác thực, vẫn khiến hắn thở nhẹ nhõm.

Người là kỳ quái như vậy, mình thì chỉ muốn an tĩnh sinh hoạt, nhưng khi có con vẫn mong muốn con mình hóa thành rồng, điểm này, Diệp Thanh Tri cũng không thể ngoại lệ.

Biết được quan sai tới báo tin vui, hắn ba bước thành hai chạy về nhà.

Lúc này, ngoài cửa viện nhà hắn đã chen đầy, không đợi Diệp Thanh Tri mở miệng, liền có một người thấy hắn rồi hô lớn: "A ma thám hoa lang đã trở lại, mọi người nhường đường một chút."

Đám người rầm rộ nhường ra một con đường, khiến Diệp Thanh Tri cảm khái không thôi.

Thoáng sửa sang y phục lại một chút bởi vì chạy nhanh quá nên hơi rối, chậm rãi tiến vào sân, bên ngoài náo nhiệt, nhưng trong sân vẫn tốt, những hương thân này họ vẫn biết nơi có thể tiến vào hay không, điểm này bọn họ vẫn có mắt nhìn.

Vào trong nhà, liền thấy trưởng trấn và lí chính còn có Huyện thái gia, ngoài ra còn có vài vị rất có danh vọng trong thành.

Đương nhiên, cũng có không ít người tộc trưởng trong thôn và tộc trưởng ở Trần Gia thôn.

Diệp Thanh Tri mỉm cười với mấy người, sau đó hỏi Trình Huy: "Quan sai báo tin vui đâu?"

"Trừ quan sai tới báo tin vui, còn có một vị sứ thần, bọn họ đang ở bên trong nghỉ ngơi, chờ ngươi về mới tuyên thánh chỉ." Trình Huy sắc mặt bình tĩnh, nhưng là trong giọng nói không kìm được lộ ra ý kiêu ngạo và đắc ý.

Lúc trước ở huyện thành, chỉ là cậu em vợ Huyện thái gia đã bắt nhà y phải bán cửa tiệm, hiện giờ chính Huyện thái gia cũng đến đây chúc mừng y.

Diệp Thanh Tri phi thường lý giải tâm tình của y, bởi vì lúc này hắn cũng hưng phấn và kiêu ngạo không kém y.

Lúc mới vừa vào cửa, vị kia đồng hương bên ngoài đã kêu a ma thám hoa lang, đó là nói cho hắn Cảnh Bách là thám hoa, sao có thể khiến hắn không cao hứng chứ.

Hắn buông rổ rau dại, nói: "Ta về phòng đổi y phục đã, miễn cho thất lễ khách quý." Chủ yếu là hắn sợ ăn mặc như vậy sẽ làm bẩn thánh chỉ.

Vô luận như thế nào, hiện tại nhi tử thành thám hoa, về sau sẽ tiến vào quan trường, hắn làm a ma, tốt nhất nên cẩn thận một ít.

Diệp Thanh Tri vừa mừng vừa lo tiếp thánh chỉ, hắn vốn còn đang nghĩ sao báo tin vui còn có thêm thái giám, hóa ra là bởi vì Hoàng Thượng tứ hôn.

Quận chúa, ca nhi nhà Vương gia, thân phận địa vị này được Hoàng Thượng tứ hôn như công chúa, còn là xuất thân cao quý, cũng không biết có thể sống hòa thuận với Cảnh Bách hay không.

Hiện tại hắn lại cảm thấy khá may mắn vì Hoàng Thượng không có tứ hôn công chúa cho Cảnh Bách, bằng không đời này Cảnh Bách chỉ có thể làm một vị quan chức nhàn tản không có cơ hội thực hiện lại khát vọng.

Lúc nửa đêm, trong thôn trừ bỏ ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng chó sủa, không còn thanh âm khác.

Trình Huy trằn trọc hồi lâu, ngồi dậy, "Ca nhi Vương gia sao lại có thể coi trọng Cảnh Bách nhà chúng ta như vậy, còn được Hoàng Thượng ban hôn nữa?"

Diệp Thanh Tri cũng chưa ngủ, theo Trình Huy ngồi dậy, "Cái này ta cũng không biết, có điều Cảnh Bách nhà chúng ta cũng đâu kém, rất có tiềm lực, kỳ thật ta cảm thấy, cưới ca nhi như vậy cũng tốt, nhà chúng ta tuy tính là giàu có, nhưng lại không có quyền thế, không thể giúp được Cảnh Bách, có nhạc phụ là Vương gia, tương lai Cảnh Bách cũng sẽ bớt phải đi đường vòng."

Mặc kệ là hiện đại hay là cổ đại, từ trước đến nay có người quen dễ thành chuyện, huống chi có chỗ dựa là Vương gia lớn như vậy, chỉ cần Vương gia không tự mình hại mình, tin rằng tiền đồ tương lai Cảnh Bách tuyệt đối không tệ được.

Hiện tại chỉ lo lắng nhất là vị quận chúa kia, chỉ sợ hắn quá kiêu ngạo, đứa nhỏ Cảnh Bách này tuy chỉ sinh ra ở gia đình như bọn họ, nhưng từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, lại là tuổi trẻ tài cao, nếu quận chúa quá kiêu ngạo, chỉ sợ hai người khó có thể sống hoà thuận.

Nỗi lo này khi bọn họ vào kinh thành gặp được quận chúa, hoàn toàn tiêu trừ.

Quận chúa tuy xuất thân cao quý, nhưng tuyệt đối có phong phạm thư hương thế gia(*), rất tri thư đạt lý, cùng Cảnh Bách có thể nói là trai tài gái sắc, rất đăng đối.

"Gặp qua Diệp a ma!" Quận chúa không bởi vì Diệp Thanh Tri ở nông thôn mà đến cao ngạo, ngược lại cung cung kính kính hành lễ với hắn.

Diệp Thanh Tri vội miễn lễ, thuận đường tháo vòng tay trên cổ tay ra đưa cho hắn.

Cái vòng tay này là vào 5 năm trước Diệp Thanh Tri giải đá ra, vận khí cực tốt khai ra dương chi bạch ngọc cực phẩm[1], đáng tiếc ngọc không lớn, chỉ có thể làm ra một vòng tay, một khối ngọc bội, một đôi hoa tai cùng vài chiếc nhẫn, còn lại mài thành hạt làm thành tay xuyến[2].(=.=!)

Trong đó đôi hoa tai, hai chiếc nhẫn và tay xuyến đều cho Cẩn ca nhi làm của hồi môn, ngọc bội cho Cảnh Bách, hai chiếc nhẫn còn lại hắn và Trình Huy mỗi người một cái, vòng ngọc kia hắn vẫn luôn cất đi, định giữ lại cho phu lang Cảnh Bách.

Đây cũng là lần duy nhất hắn tư tâm, muốn đem cái đặc biệt đều để lại cho Cảnh Bách.

Về điểm này, Trình Huy không nói gì hết, không nói đến khối ngọc này do Diệp Thanh Tri tự mình mua được, coi như không phải, hắn làm a ma, làm như vậy cũng không coi là sai, huống chi của hồi môn Diệp Thanh Tri cho Cẩn ca nhi, tuyệt đối không coi là ít.

Vòng tay được tính là thượng phẩm, trong kinh thành cũng ít thấy, Vương phi không nghĩ tới Diệp Thanh Tri là ca nhi nông thôn, thế mà có thể lấy ra làm lễ gặp mặt.

Quận chúa cũng nghĩ như vậy, ánh mắt không lộ dấu vết nhìn phía Vương phi bên kia.

Hơi hơi gật đầu ý bảo quận chúa có thể nhận lấy, vật như vậy hẳn là đồ gia truyền, Diệp Thanh Tri lấy nó làm lễ gặp mặt cũng chứng tỏ nhìn trúng ca nhi nhà mình.

Thấy hắn nhận lấy, Diệp Thanh Tri hơi cong khóe môi, khiến Vương phi và quận chúa thoáng chút ngẩn ngơ.

Nghĩ cũng phải, nhìn vẻ ngoài Trình Cảnh Bách, nháy mắt liền minh bạch là giống a ma, mới tuấn tú như vậy, được Hoàng Thượng nhìn trúng điểm chỉ là thám hoa lang.

Ngày Hoàng Thượng tứ hôn đều là ngày lành tháng tốt, là ngày có thể thành hôn nhanh nhất, có điều vì đợi hai người Trình Huy từ quê lên mới trì hoãn.

Hiện giờ Diệp Thanh Tri gặp qua quận chúa, về đến nhà liền thỉnh bà mối đi làm mai, sau đó chọn ngày tốt trao đổi thiếp thân, định ngày hôn sự.

Đây là kết thân với hoàng gia, khẳng định khác hẳn với người bình thường, không có biện pháp, Diệp Thanh Tri chỉ phải tìm Vương phi, nhờ y tìm người tới hỗ trợ xử lý, miễn cho hắn làm sai cái gì.

Đối với việc này, Vương phi cao hứng không thôi, vốn dĩ y sợ Trình gia làm không xong, nhưng y là ca nhi, còn là bên nhà phu lang(~ nhà gái) không tiện mở miệng nghi ngờ, không nghĩ Diệp Thanh Tri sẽ thức thời như vậy, tự mình tìm tới.

Y nào biết rằng, Diệp Thanh Tri ước gì được phủi tay làm chưởng quầy, đối với mấy chuyện thượng vàng hạ cám này, cả đời hắn cũng không học được.

Chuyện khác sự có thể đẩy cho người khác làm, nhưng sính lễ hắn vẫn phải tự tay làm.

Thương lượng Trình Huy thật lâu, Diệp Thanh Tri nghĩ hoàn cảnh nhà họ hẳn là vương phủ cũng biết, cũng không cần phùng má giả làm người mập, đương nhiên, cũng không thể quá kém.

Trừ bỏ một vạn lượng vàng sính lễ, Diệp Thanh Tri còn lấy ra trang sức đã được chuẩn bị từ lâu, lại có xiêm y nhà họ làm, còn có nhiều đồ khác, cũng coi như không khó coi.

Tương phản, nhìn thấy sính lễ Trình gia, vương phủ còn có chút giật mình.Bọn họ chỉ cho rằng nhà Cảnh Bách chỉ là phú nông, gia cảnh cũng không tệ lắm, nghĩ như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không cần lo lắng ca nhi nhà mình gả qua sẽ chịu ủy khuất.

Vương phi giữ chặt tay ca nhi nhà mình: "Bà sao ngươi cũng tự mình gặp qua, là người hiền lành, khi gả vào Trình gia, vạn không thể bởi vì mình là quận chúa mà không để họ trong mắt."

"A ma ~" quận chúa thẹn thùng kêu một tiếng.

Hắn vốn là không phải là người ương ngạnh, thêm nữa khi gặp qua Cảnh Bách, liền vừa gặp đã thương, sao lại có thể thanh cao không để ý tới người.

Ngày này ông trời tác hợp, ánh nắng tươi sáng, Diệp Thanh Tri đã sớm ngồi ở thượng đầu, chờ nhi tử đón ca nhi trở về bái đường.

Nhìn Cảnh Bách và ca nhi đội khăn voan đỏ đi bên cạnh từ từ lại gần, trong lòng Diệp Thanh Tri cảm khái vô hạn, ai có thể nghĩ đến, hắn sẽ xuyên đến thế giới này, gặp được một người nắm tay hắn đi trọn đời, còn có một đứa con do chính hắn sinh, làm hắn hãnh diện.

(*) bản qt ghi là tiểu thư khuê các

[1] dương chi bạch ngọc





[2] hẳn là cái này?



~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~

Vậy là mình đã hoàn thành bộ đầu tiên của mình, tuy mình edit còn nhiều chỗ không đúng, chỉ có thể đạt được 70-80% bản gốc thôi, nhưng mọi người vẫn đón đọc và ủng hộ mình.

Mình rất cảm ơn mọi ngươi*cúi đầu cảm ơn*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play