Edit: Ying

Beta: Sỹ Dinh


​"Suy đi tính lại thì cùng lắm tôi chỉ là vợ trước của anh. Giống như vừa rồi ở ghế lô anh khách sáo gọi tôi một tiếng "Bạch tiểu thư", tôi cũng sẽ kính cẩn gọi anh một tiếng "Lương tổng", khoảng cách giữa chúng ta quả thực đã rõ ràng lắm rồi."

"Em coi trọng hôn nhân đến thế sao?"

Lương Phi Phàm cau mày, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy hai bên sườn eo cô. Anh nào có thể để cô rời khỏi tầm mắt mình?

"Cùng lắm đó chỉ là một danh phận, đối với em thực sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức người đàn ông đang đứng sờ sờ trước mặt em đây đều không bằng?"

Bạch lộ cảm thấy thật khôi hài.

Bây giờ anh nói với cô như thế là có ý gì? Lương Phi Phàm đang muốn ám chỉ đến điều gì?

Hôn nhân không quan trọng thì cái gì quan trọng?

Có phải anh muốn ám chỉ lời nói, hành vi của anh hiện tại... là anh đối với Bạch Lộ còn yêu. Lương Phi Phàm tính toán bản thân sẽ được hưởng tề nhân chi phúc, trái ôm, phải ấp. Mà cô, thật buồn cười, phân phận của Bạch Lộ lại chính là vợ trước của Lương Phi Phàm. Anh muốn biến cô trở thành tình nhân của anh sao?

- --

Trong lòng giống như mồi lửa đang thiêu đốt lý trí cô. Đã hơn một năm rồi không gặp anh, bao nhiêu khó chịu, cố chấp cô đều cất giấu ở đáy lòng. Cất giấu càng nhiều, uất ức càng lớn.

Bởi vì cô vẫn luôn yêu anh. Mà Lương Phi Phàm hiện tại đã trở thành chồng của một người phụ nữ khác, uất ức...

Bạch Lộ cảm thấy khổ sở không phải vì anh đã thay lòng, mà bởi vì trong lòng anh, cô giống như một món đồ có trọng lượng thấp hơn, chính thế Lương Phi Phàm thà chọn từ bỏ cô.

Đúng vậy! Trên thế giới này không nhất thiết một người sống thiếu ai đó liền không thể sống tiếp.

Anh là một người như thế, cô cũng là...

“Lương Phi Phàm, anh biết anh có bao nhiêu ích kỷ không?”

Trong lòng Bạch Lộ cảm xúc cuồn cuộn như sóng trào. Từng câu từng chữ tới bên miệng, đến khi thốt ra đều mang theo tia run rẩy.

"Bây giờ anh còn nói hôn nhân không quan trọng gì? Anh có nghĩ đến cảm thụ của tôi không? Cho dù anh có nghĩ đến một chút... Chỉ một chút thôi Phi Phàm..., anh sẽ không nói với tôi như thế."

Cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi.

Lương Phi Phàm duỗi tay giữ cô lại, Bạch Lộ hầu như đã quá quen thuộc nên nghiêng người tránh né, chau đôi mày đẹp nhìn anh: “Đừng đụng vào tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu. Cho nên cầu xin anh đừng làm thế nữa."

"..."

Bạch Lộ đi một mạch ra tới cửa khách sạn, cô gửi cho Ôn Chiêu Nhân một tin nhắn bảo bản thân cảm thấy không thoải mái, bây giờ phải về, ngày mai sẽ đi làm bình thường.

Thực ra cô quyết định tối về sẽ viết đơn từ chức. Tin tưởng Ôn Chiêu Nhân sẽ không có lý do gì để giữ cô lại.

Gió đêm lạnh lẽo thổi tới đánh tan đi mọi suy nghĩ phức tạp trong đầu, Bạch Lộ duỗi tay tự ôm lấy mình. Nhớ tới một màn vừa nãy, cô cảm thấy bản thân thật tốt. Thời gian không thể quay lại, con người cũng thế, phải ngày càng tiến tới.

Có một số việc, xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Đi đến được bước đường ngày hôm nay, đúng và sai chẳng còn quan trọng nữa.

- --

Di động vang lên, Bạch Lộ lấy ra nhìn là Tần Trân Hi gọi. Cô bắt máy: “Mẹ, con sẽ về! Cơm chiều? Mẹ cứ ăn trước đi, chỉ là... con cũng chưa ăn gì. Ngày đầu tiên đi làm mà. Cũng khá vất vả. Ah mẹ, ở bên ngoài không tiện nói chuyện nhiều, con bắt xe trở về đây. Mẹ hâm nóng giúp con một chút thức ăn đi!"

Tắt máy, vừa đúng lúc có một chiếc xe taxi đi ngang qua. Bạch Lộ cất điện thoại, duỗi tay vẫy taxi, bỗng nhiên trước mặt lại xuất hiện một bóng dáng đàn ông cao to chắn trước mặt cô. Cánh tay đang đưa ra của Bạch Lộ bị người kia nắm lấy, cô giãy giụa, trừng mắt ngước nhìn người đàn ông. Chiếc xe taxi cứ như thế mà lướt qua mất.

Cô buồn bực: "Anh muốn làm gì? Mau buông tay!"

"Em muốn đi đâu, anh đưa em đi!" – Người đàn ông thấp giọng, nắm chặt tay cô, mang theo vài phần khí thế khiến người ta không thể kháng cự.

Bạch Lộ thật sự tức giận.

"Lương Phi Phàm! Tôi đã nói anh đừng chạm vào tôi, anh nghe không hiểu sao? Mau buông tay, không cần anh tôi có thể tự mình đón xe được."

Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại phía trước, tài xế nhìn thấy Lương Phi Phàm liền mở cửa xuống xe cung kính kêu một tiếng "Lương tổng" sau đó đem chìa khoá trong tay giao cho Lương Phi Phàm.

Lương Phi Phàm phất tay: "Ông đi trước đi, lúc sau tôi sẽ về khách sạn."

Sau khi tài xế rời khỏi, Lương Phi Phàm nắm chặt tay Bạch Lộ, tay còn lại mở cửa xe. Anh muốn đẩy cô lên xe nhưng Bạch Lộ nào có chịu phối hợp, cô đưa tay chống cửa xe nhất quyết không chịu đi vào.

"Tôi nói không cần! Lương Phi Phàm, anh muốn làm gì? Tôi đã nói không muốn ngồi xe của anh!"

"Lên xe, anh đảm bảo sẽ không làm gì em."

Anh dành cho cô một ánh mắt nặng nề, đẩy cô vào trong xe, tìm cách vừa phải để không gây cho Bạch Lộ bất kì thương tổn nào.

"Nghe lời đi, anh có vài lời muốn nói rõ ràng cùng em."

Nhưng cô không muốn nói cái gì với hắn hết. Vì cái gì lại...

Vì cái gì mà người đàn ông này không chịu buông tha mình?

Bạch Lộ cố gắng giãy giụa cách mấy cũng không tránh được, chỉ có thể bất lực bị đưa lên xe. Lương Phi Phàm cũng lên, ngay sau đó anh khóa cửa xe lại, âm thanh vang lên như cố tình để cho Bạch Lộ nghe thấy.

Cô nhìn hắn, căng thẳng hỏi: "Anh khóa cửa xe, lại muốn làm cái gì?"

Cách xa nhau lâu như thế, bây giờ bộ dạng của Bạch Lộ lại cẩn trọng như vậy làm Lương Phi Phàm trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Trông anh giống những tên tội phạm cưỡng gian sao? Khóa cửa xe là ngụ ý muốn cùng cô làm cái gì sao?

Lồng ngực Lương Phi Phàm cảm thấy có chút nặng nề, rất giống với cảm giác bị thất bại. Trên thế gian này nữ nhân duy nhất dám đối với anh như thế cũng chỉ có mình cô thôi. Rõ ràng chính bản thân anh luôn cố gắng cẩn thận tới gần cô, nhưng Bạch Lộ luôn bày ra mặt mày xám xịt, rõ ràng là ghét bỏ anh mà.

"Anh nói anh sẽ không chạm vào em mà, không tin anh đến thế sao?"

Lương Phi Phàm nhíu mày, cảm thấy thật bực mình, kéo cửa sổ xe xuống một chút, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại vẫn ung dung điều khiển xe nhanh chóng.

"Lòng tin của em dành cho anh quả thật không còn dù chỉ một chút sao?"

Bạch Lộ thấy anh hút thuốc, khẽ nhíu mày. Môi đỏ hơi giật giật, rõ ràng muốn nói chuyện khác nhưng câu chữ đến bên miệng rồi lại hoàn toàn thay đổi: "Anh rốt cuộc muốn cùng tôi nói gì? Có chuyện gì thì nói thẳng, tôi vô cùng chán ghét mùi thuốc lá."

Lương Phi Phàm giơ tay lên, đem điếu thuốc hút một hơi thì nghe thấy Bạch Lộ bảo rằng chán ghét mùi vị thuốc lá. Anh ho khan, nhíu mày đem điếu thuốc trong tay vứt ra ngoài cửa xe, chờ cho vị thuốc lá cuối cùng cũng phân tán gần hết, hắn đóng kính xe lại, vô cùng thân sĩ mở miệng:

"Xin lỗi, trước kia anh cũng hút thuốc trước mặt em, chính là... em chưa từng bảo chán ghét... Về sau anh sẽ không hút nữa."

Bạch Lộ vừa nghe anh nói đến trước kia thì huyệt thái dương cô thình thịch nhảy dựng lên, theo bản năng phản bác:

"Lương tổng, nếu anh đã nói là trước kia thì chính là trước kia, không phải hiện tại. Anh của hiện tại khiến tôi vô cùng chán ghét, phi thường chán ghét, chán ghét..."

“Anh biết."

Lương Phi Phàm nhìn cô, không biết vì cái gì mà trên mặt cô lại viết nên những cảm xúc vô cùng kịch. Những mơ hồ trong lòng anh cũng tiêu tán không ít, mặc cho cô có phản đối, Phi Phàm duỗi tay nắm chặt lấy tay cô, khẽ cười một tiếng.

"Cho dù em nói ghét bỏ anh bao nhiêu, anh biết em vẫn luôn không muốn anh hút thuốc. Một năm trở lại đây anh hút tương đối nhiều nhưng giờ đây em đã trở lại, anh sẽ cố gắng hạn chế."

"Anh mau buông tay."

Cô cảm thấy chính mình đang ngồi trong xe giặc rồi. Cái gì mà sẽ không chạm vào, làm gì có chuyện đó, người này từ đầu đến cuối trong lòng đang nghĩ gì đây?

"Lương Phi Phàm, anh..."

"Em sẽ từ chức ở Lati?"

Lương Phi Phàm tựa như lúc nào cũng có thể chọc đúng chỗ ngứa của cô, làm cho Bạch Lộ không thể kìm chế nổi cơn tức giận, anh lại một lần nữa trầm giọng, vừa nói bàn tay lại vừa nhéo nhẹ tay cô.

"Anh biết tính em, em nhất định sẽ tìm mọi cách rời khỏi Lati. Bạch Lộ, thực ra em không cần phải khổ sở như thế, nếu như em không muốn cùng anh hợp tác, anh có thể nói với Ôn Chiêu Nhân mình sẽ rút ra khỏi hạng mục này. Em hoàn toàn không phải từ chức, Lati là một công ty thiết kế không tồi chút nào, em vừa vào đã có thể trở thành tổng giám đốc, khẳng định Ôn Chiêu Nhân cũng đã nhận ra tài hoa của em, về phương diện này đối với con đường của em sau này vô cùng có lợi."

Bạch Lộ mấp máy môi, rũ mắt nhìn cánh tay anh đang phủ trên tay mình, nhiệt độ nóng ấm đấy không ngừng truyền đến cô. Tay đứt, ruột xót. Rõ ràng là khoảng cách giữa hai trái tim xa xôi như thế... Nhưng không biết vì cái gì mà bây giờ cô lại có loại cảm giác này.

Là... Cô lại một lần nữa nhận lấy sự che chở bao bọc của anh.

- --

Không được! Không được!

Bạch Lộ lắc đầu, đem bàn tay mình từ dưới tay anh rút ra, Lương Phi Phàm cũng không miễn cưỡng. Đại khái vừa rồi giữa hai người cũng không thoải mái lắm, anh không nghĩ sẽ tiếp tục, anh phải tập trung lái xe, an toàn là trên hết, nên thuận theo lẽ đó mà buông tay cô ra.

"Lương tổng quả thật rất quan tâm tôi, vì lương lai của tôi cũng nghĩ sẵn đường đi nước bước. Cảm ơn anh nhưng tôi tự có suy tính của riêng mình, về việc tôi có định từ chức hay không Lương tổng ngài không cần quá bận tâm đâu, tôi khẳng định đó không phải là vì anh."

"Nếu không phải vì anh tại sao lại không chịu ở lại Lati làm việc."

"Bạch Lộ, cơ hội này không phải hôm nay vứt đi ngày mai liền có thể tìm thấy một cơ hội tốt như thế. Nếu đã không phải là vì anh thì không cần từ chức. Chuyện lần này kỳ thật là ngẫu nhiên, anh cũng không hề biết giám đốc mới của công ty Ôn Chiêu Nhân sẽ là em."

Anh nói dối.

Lương Phi Phàm biết, nếu cô biết được sự thật chính anh là người bày ra thiên la địa võng để cô nhảy vào, Bạch Lộ nhất định sẽ rất tức giận. Vừa rồi ở khách sạn anh làm ra hành vi đó, kỳ thật trong lòng cũng có chút rối loạn. Suy cho cùng cũng là vì người phụ nữ mình tâm tâm niệm niệm đang ngay bên cạnh mang cho anh áp lực quá lớn.

Thật sự đã đi tới một bước như vậy, anh cảm thấy kế hoạch của mình không bị ảnh hưởng gì.

Có lẽ, giả giả thật thật sẽ dễ dàng làm cho cô tin tưởng hơn.

"Anh cùng Ôn Chiêu Nhân quả thực có quen biết, quan hệ cũng không tồi. Nhưng anh tin em là một người chuyên nghiệp, nếu đã như thế thì không nên để chuyện riêng xen vào chuyện công. Hạng mục lần này tương đối lớn, em vừa vào làm, gặp được anh liền từ chức, đến lúc đó em định sẽ đi làm ở đâu? Không nhất thiết phải để những nỗ lực ở SGA đều vì chút chuyện tư mà lãng phí."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play