Bạch Lộ thừa nhận cô không phải thánh nhân. Từ lúc bắt đầu bữa tiệc này, cô đã kiềm nén cảm xúc của mình. Chỉ là bây giờ, cô cảm thấy thật khó khống chế, hốc mắt có chút chua xót, cô sợ trước mặt nhiều người như vậy cô lại không thể kiềm chế nước mắt, đến lúc đó không biết giải thích thế nào.
“…… Giám đốc Ôn, tôi muốn đi toilet, mọi người từ từ dùng bữa.”
Cô lễ phép xin phép Ôn Chiêu Nhân, cũng không để ý vẻ ngỡ ngàng của mọi người, cô xoay người chạy ra khỏi chỗ ngồi của mình.
Chạy một mạch tới toilet, Bạch Lộ đóng cửa lại, lúc này cơ thể đã run bần bật dựa vào vách tường thở hổn hển.
Cảm xúc thăng trầm thế này, dường như là điều không nên.
Kỳ thật mọi chuyện đã qua hơn một năm, bây giờ Lương Phi Phàm cũng có cuộc sống riêng của anh ta. Mặc kệ trước đây anh ta kết hôn cùng Diệp Lân vì mục đích gì thì bây giờ họ cũng đã là vợ chồng. Bạch Lộ cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của anh. Trên phương diện đạo đức, bọn họ hẳn là nên khống chế được tình cảm của mình.
Không cần nghĩ, cũng không được nghĩ, Bạch Lộ, bình tĩnh lại.
Cô đi đến vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm nhẹ để mình trông phấn chấn hơn, cuối cùng nhìn lại mình trong gương, suy nghĩ cẩn thận, đưa ra quyết định.
LATI, cô không muốn tiếp tục nữa.
Mặc dù là vị trí Giám đốc thiết kế mà bấy lâu nay cô đã từng khao khát theo đuổi, vừa tốt nghiệp liền bay về nước nộp đơn phỏng vấn nhưng trải qua tối nay, cô hoàn toàn không muốn làm việc ở LATI nữa. Dù cho cuộc sống sau này, dù cô đi đến đâu đều khó có thể tránh khỏi người đàn ông Lương Phi Phàm này nhưng nếu gặp phải trong tình huống như vậy, cô thà tìm một công việc khác.
Hít một hơi thật sâu. Cô quyết định.
Gửi tin nhắn cho Ôn Chiêu Nhân nói cô cảm thấy không khỏe, không dự tiệc tiếp được, đương nhiên muốn từ chức còn phải nộp đơn xin thôi việc, dù sao cô cũng là nhân viên chính thức của LATI.
Đóng túi xách lại, Bạch Lộ cảm thấy cảm xúc mình đã ổn định hơn thì rời khỏi toilet.
Ngay khi vừa mở cánh cửa nhìn lên, đối diện tường toilet là dáng người đàn ông cao ráo, một tay cho vào túi quần, tay còn lại đang kẹp một điếu thuốc, thùng rác bên cạnh đã có ba mẩu thuốc lá, điếu trên tay anh ta đã cháy một nửa.
Hơn một năm không gặp, anh vẫn hút thuốc nhiều như vậy.
Nhưng mà dáng vẻ khi anh hút thuốc vẫn như cũ, vẫn quyến rũ như vậy.
Có lẽ Bạch Lộ đã biết được hôm nay Lương Phi Phàm xuất hiện ở đây là vì cô, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, cho nên vừa ra khỏi toilet gặp được anh mà có vẻ anh ta cũng đang chờ cô, Bạch Lộ cũng không có gì bất ngờ.
Cô nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh, nhưng có chút xa cách hỏi: “Lương tổng, anh chờ tôi sao?”
Tay kẹp điếu thuốc Lương Phi Phàm có hơi cử động, anh nheo mắt và gật đầu: “Đúng vậy, là anh đợi em, có thời gian nói chút chuyện không?”
“Nếu tôi nói không có thời gian, anh sẽ để tôi đi chứ?”
“..."
“Tôi không có thời gian.”
Bạch Lộ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cơ thể tôi có chút không khỏe, tôi xin phép đi trước. Nếu Lương tổng thuận tiện, hãy nói với cấp trên của tôi hạng mục tối nay tôi không làm được. Đương nhiên, nếu Lương tổng không tiện nhắn lại, tôi sẽ tự nói ----- a-----.”
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Bạch Lộ đứng không vững trên giày cao gót nên cả thân người bị ngã về phía trước, eo nhỏ được bàn tay to lớn ôm lấy, cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho trong lòng hai người dâng lên một cảm xúc rung động trong quá khứ vừa quen thuộc thuộc xa lạ, cứ như vậy trong hai giây, cả hai đều không ai nhúc nhích.
Hơi thở của cô, mùi hương trên cơ thể mềm mại này, trong 13 tháng qua, đều ngày đêm hành hạ anh. Thật ra không phải anh chưa từng đi gặp cô, lúc cô ở SGA Anh quốc, anh muốn gặp cô rất đơn giản.
Thế nhưng khoảng cách xa nhất trên thế giới này có lẽ là khi anh âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Trong hai tháng đầu, tuần nào anh cũng đến gặp cô 1 lần. Lúc đầu, tình trạng của cô không được tốt lắm, cảm xúc không ổn định, Buck còn nói riêng với anh, lúc đầu biểu hiện ở trường của cô tốt lắm, nhưng trong hai tháng đó lại sa sút rõ rệt.
Lương Phi Phàm biết anh có bao nhiêu đau khổ, thì cô cũng có bấy nhiêu khó khăn.
Tuy nhiên khả năng thích nghi của cô rất tốt. Có lẽ, Bạch Lộ biết thiết kế quan trọng như thế nào đối với cô, cho nên cô đã nhanh chóng tự điều chỉnh lại bản thân mình, 2 tháng sau đó, Lương Phi Phàm không đến Anh quốc nữa.
Kết hôn với Diệp Lân khoảng 10 tháng, chưa đến một năm. Sống trong Diệp gia cùng với Diệp Tử Kiệt, anh không có thời gian đến thăm cô, chờ rồi lại chờ, cuối cùng chờ đến khi cô tốt nghiệp trở về, anh mới thiết kế thiên la địa võng, để có thể tự nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Nhưng xem ra anh đã xem nhẹ sự quật cường của người phụ nữ bé nhỏ này rồi.
“...Trước kia em vẫn gọi anh là Phi Phàm.”
Đôi môi mỏng của Lương Phi Phàm đột nhiên áp sát má Bạch Lộ, khiến trái tim cô run lên, đôi tay theo bản năng đặt ở ngực của anh. Bị đôi tay mạnh mẽ của anh khống chế sau lưng, cô bực bội, giương cổ muốn nói gì đó thì giây tiếp theo đôi môi bị anh hung hãn hôn lên.
“...Ưm”
Toàn thân Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm che phủ, ngữa người ra sau, anh tiến về phía trước hai bước, đặt cả người cô dựa vào vách tường trên hành lang, buông lỏng sự khống chế trên cổ tay cô, siết chặt vòng eo thon, anh mạnh mẽ áp cô lên tường hôn cô.
“...Ưm...Lương...” Bạch Lộ hoàn toàn không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên hôn cô. Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức lực của cô không thể so với một người đàn ông. Mặc kệ là một năm trước hay một năm sau, khi tiếp xúc thân mật như vậy cô vốn không thể là đối thủ của anh.
Thanh âm được hai tiếng đã bị Lương Phi Phàm nuốt chửng. Bạch Lộ tay chân lộn xộn, cơ thể vặn vẹo muốn thoát ra nhưng không giãy giụa được chút nào, mà càng giãy giụa càng làm cho người đàn ông đang phía trên cô có phản ứng.
“...Đừng nhúc nhích, đừng..động nữa, anh chỉ muốn hôn em, để anh hôn em..”
Hô hấp anh càng thêm nặng nề, đôi tay gắt gao ôm lấy cô, dán lên môi mỏng của cô.vừa mải mê hôn cô vừa thở gấp nói: “...Em không nhớ anh sao? 13 tháng nay không ngày nào, anh không nghĩ về em. Bạch Lộ, em có nhớ anh không...Bạch Lộ, anh bảo đảm anh sẽ không làm gì quá phận, chỉ là hãy để anh hôn em.”
“....”
Lời Bạch Lộ còn đang ở cổ họng, chưa kịp nói ra, thì lại bị Lương Phi Phàm chiếm đoạt lần thứ hai. Không phải cô ngầm đồng ý, chỉ là cô chưa kịp lên tiếng. Lương Phi Phàm lại cho rằng cô ngầm đồng ý với anh, anh cảm thấy dục vọng của mình đang thức tỉnh, thì liền bình tĩnh lại.
Thật ra chỉ nghĩ muốn hôn cô một chút, tưởng niệm hương vị mà mình đã thương nhớ bấy lâu, đến khi gặp lại cô thì không thể nào khắc chế khao khát trong thân thể mình. Nhưng khi đụng vào cô, vẫn thân thể bé nhỏ đó, anh lại càng mong muốn nhiều hơn nữa.
Đầu lưỡi cứ thế mà di chuyển sâu vào bên trong, thâm nhập khoang miệng thơm tho làm cho Bạch Lộ quá mức mẫn cảm. Bạch Lộ không nhịn được mà run rẩy, Lương Phi Phàm vẫn vuốt nhẹ eo nhỏ của cô, từ từ hướng lên. Đôi bàn tay tham lam của Lương Phi Phàm vỗ về eo nhỏ, chậm rãi di chuyển trên cơ thể, bàn tay đã luồn vào chiếc áo, cảm nhận được sự mịn màng của làn da……...
“...Ưm”
Những ham muốn quen thuộc như thể đã ngủ quá lâu trong cơ thể Bạch Lộ.
Lương Phi Phàm là người đàn ông duy nhất của cô. Cảm giác mà anh mang lại cho cô quá mãnh liệt. Bạch Lộ cố nhịn xuống, thanh âm rên rỉ phát ra từ kẽ răng, trong nháy mắt chợt phát giác ra điều không đúng.
“....Không được!” Tay cô vội vàng, hốt hoảng chặn lại cổ tay Lương Phi Phàm, dùng sức đẩy. Gần như một lúc mới có thể mở miệng nói giọng đứt quãng: “Không cần...đừng chạm vào tôi...anh buông tôi ra, Lương Phi Phàm.”
Cô càng kháng cự giãy giụa, Lương Phi Phàm càng muốn chiếm được cô. Anh hận không thể đem cô nuốt vào bụng. Mục đích dùng những lời công kích đó để cô rời khỏi bàn tiệc mới có thể thực hiện được đại sư như bây giờ.
Chỉ khi anh được cùng cô ở riêng như vậy, mới có thể hôn cô, ôm cô, đem cô vào lòng mà khóa chặt.
“...Ưm...không được...đừng mà...”
“Vì sao lại không được?”
Lương Phi Phàm cắn môi cô, hơi thở nặng nề, cả người anh căng cứng. Anh túm lấy đôi tay nhỏ của Bạch Lộ, cố ý đặt vào hạ thân, cảm nhận cảm giác từ đôi tay cô, anh lại chính mình chủ động.
Anh tức khắc thoải mái thở dài, môi còn dính bên nhau, giọng nói nam nhân của anh lạc đi vì khoái cảm, mang theo vài phần dụ hoặc: “...Em cảm giác được không?..Nó bây giờ rất muốn em....rất nhớ đến em...”
Bạch Lộ trong lòng cả kinh, đôi bàn tay mềm mại đã ôm trọn vật nam nhân kia. Lời dụ hoặc của Lương Phi Phàm không làm cô ý loạn tình mê. Trong một khoảnh khắc, vực lại tinh thần.
Cô dùng sức rút tay ra, đẩy mạnh Lương Phi Phàm, liền một phát muốn giáng một bàn tay. Nhưng lại giữa không trung bị Lương Phi Phàm giữ lại.
“Buông ra!!!”
Đôi mắt Lương Phi Phàm sớm đỏ vì dục vọng, cố nhịn xuống ham muốn, anh nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt thành quyền, cau mày: “Anh khiến em khó chấp nhận vậy sao? Bạch Lộ, anh chỉ chạm vào em vào một chút, em liền muốn đánh anh?”
“Đúng vậy.”
Bạch Lộ cắn môi, nói lớn: “Anh đã kết hôn, vì sao còn muốn chạm vào tôi? Anh không cảm thấy mình thật dơ bẩn hay sao? Lương Phi Phàm, anh xem tôi là hạng người gì?”
“....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT