Chỉ cần mình có thân phận, mình có địa vị, mình có chỗ dựa, mình vững vững chắc chắc đứng ở độ cao nhất định, những người từng nhìn mình không thuận mắt, hận không thể để mình thất bại thảm hại, cũng sẽ cười đến khen tặng ngươi.
Cô cũng không ở lại bộ phận thiết kế quá lâu, lấy đồ đạc của mình xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng ở cửa thang máy bất ngờ đụng phải Lương Phi Phàm vừa đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.
Bóng lưng thoáng qua, Bạch Lộ mở miệng muốn gọi, nhưng cửa thang máy đã đóng, cô nghĩ nghĩ lại một lần nữa đi vào thang máy, bấm tầng chót.
Cô đến tầng Lương Phi Phàm làm việc, nghĩ nên gọi điện thoại cho anh trước, nhưng di động của ảnh hiển thị đang tắt máy.
Bạch Lộ biết đây là dãy số cá nhân của anh, thế nhưng lúc này không thể đang tắt máy, cô càng nghĩ càng thấy lạ, quyết định trực tiếp đi phòng làm việc tìm anh, vừa ra thang máy, lại bất ngờ phát hiện, thân ảnh một người đàn ông trung niên cùng Lương Phi Phàm sóng vai đi vào phòng làm việc.
Bạch Lộ làm EC nhiều năm như vậy, tự nhiên là rất rõ ràng những đại nhân vật có tiếng tăm của các tập đoàn ở thành phố A.
Cho nên chỉ là vừa nhìn thấy bóng lưng người kia, cô cũng đã nhìn ra, người nọ là Diệp Tử Kiệt.
Tổng tài hiện nay của Diệp thị, người quá trung niên, nhưng bởi vì không con, cho nên còn chưa về hưu.
Diệp thị mấy năm qua phát triển rất nhanh, vẫn luôn cùng Lương thị qua lại trên phương diện làm ăn.
Bạch Lộ trước đây cũng không biết rõ, Diệp Tử Kiệt có một người con gái là Diệp Lân, cũng không biết Diệp Lân và Lương Phi Phàm rất sớm đã có mối liên quan.
Nhưng bây giờ cô đã rất rõ ràng, cho nên cô thấy kỳ lạ hơn, Diệp Tử Kiệt chủ động tới tìm Lương Phi Phàm... Không phải vì chuyện công việc, cho nên, là vì Diệp Lân?
Bạch Lộ do dự mà đứng ở cửa thang máy, không biết vì sao, cảm giác lo sợ trong lòng càng ngày càng đậm.
Cô biết nghe lén gì đó, thật sự là không có đạo đức, thế nhưng trong lòng sự hiếu kỳ đã hoàn toàn thoát ra, quay đầu bỏ đi, lại làm không được.
Vẫn là không tự chủ được nhấc chân, Bạch Lộ chậm rãi đi về phía trước cánh cửa gỗ nặng nề kia.
Tầng này chỉ có hai phòng làm việc, phòng trước đây cô sử dụng đã không một bóng người, cô đứng ở cửa phòng Tổng tài, có chút mất tự nhiên vén tóc bên tai, tiếng nói chuyện tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn là gián đoạn truyền vào trong tai của cô...
"Lương hiền chất, chổ này của cậu quả là làm tốt vô cùng." Diệp Tử Kiệt ngồi trên ghế sa lon, đối với Lương Phi Phàm giơ ngón tay cái lên, đối với anh thưởng thức không chút nào che giấu, "EC dưới sự lãnh đạo của cậu, giúp Lương thị lời không ít tiền nhỉ?"
Lương Phi Phàm từ bao thuốc lá rút ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức một hồi, lúc này mới ngậm trong miệng, hắn híp mắt châm điếu thuốc lá, hút một hơi.
"Diệp thúc thúc, chú rất ít sẽ chủ động tới tìm tôi, hôm nay cũng sẽ không phải chỉ là muốn đến tán thưởng vài câu chứ?"
Diệp Tử Kiệt ha hả cười, "Hiền chất người một nhà, chú cũng liền người sáng không nói lời mờ ám." ông thở dài một hơi, giọng nói có chút thổn thức, "Bảo bối nhà chú, gần đây tâm tình rất không tốt, chuyện gì cũng không chịu làm, cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, người đã ốm đi một vòng, cậu biết đó, chú cũng chỉ có một bảo bối như vậy, nhìn nó như vậy, chú thực sự là... Ai, đau lòng quá đi, cho dù kiếm được một vài tỷ cũng không bù đắp được loại đau này. Cậu và Lân Lân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nha đầu kia, nó nghe lời của cậu nhất, Phi Phàm a, cậu coi như là giúp Diệp thúc thúc một tay, đi thăm Lân Lân đi."
Lương Phi Phàm cũng đã đoán trước được Diệp Tử Kiệt chủ động tìm đến mình nhất định là có liên quan đến Diệp Lân. Anh bất động thanh sắc phun nhã khói thuốc, mảng lớn khói mù lượn lờ, cản đi phần lớn biểu tình trên khuôn mặt.
Cáo già Diệp Tử Kiệt, trong lòng biết rõ, Lương Phi Phàm này so với cha anh Lương Kiếm Nam còn khó đối phó hơn.
Nếu không phải tình trạng con gái như vậy, hơn nữa bên Lương Kiếm Nam lại không có động tĩnh gì, hôn lễ Lương Tĩnh Tiêu lại rối tung mù tịt, tuy ông cảm giác chính mình đã rút ra cây đao, nhưng hoàn toàn không thể dùng, trong tay tuy giữ chứng cứ bất lợi đối với Lương Kiếm Nam, vậy cũng không thể dùng bậy.
Khi mọi cách rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể chọn chủ động tới gặp Lương Phi Phàm.
Diệp Tử Kiệt thấy anh không có động tĩnh, nén giận trong lòng, tiếp tục đưa khuôn mặt hư nhược tươi cười, "Phi Phàm, gần đây những đầu đề của tạp chí bát quái, chú cũng có xem, cậu cũng biết Lân Lân nha đầu này từ nhỏ một lòng một dạ đều đặt vào trên người cậu, cho nên tin tức này ảnh hưởng rất lớn tới nó, nó hiện tại không buồn ăn uống, lại không thể tới tìm cậu, chú đây là..."
"Diệp thúc thúc."
Lương Phi Phàm đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm trầm cắt đứt lời Diệp Tử Kiệt nói, anh đưa tay bún một cái bụi thuốc, động tác làm biếng, "Tình huống lúc này, chú cũng rất rõ, nếu tôi đi gặp Diệp tiểu thư mà nói, chỉ mang lại cho cô ấy hy vọng giả tạo mà thôi, đối với cô ấy trăm hại không có một lợi."
Diệp Tử Kiệt không nghĩ tới anh cự tuyệt dứt khoát như vậy, sắc mặt cứng đờ, muốn phát tác lại phát tác không được, trầm ngâm trong chốc lát, nụ cười giả dối trên mặt cũng thu liễm, đi thẳng vào vấn đề, "Trước đây Lương thị và Diệp thị hợp tác một hạng mục, vốn Diệp thị chiếm 6 phần, hiện tại chú nguyện ý nhường 3 phần cho Lương thị."
Trên thương trường ai không biết, Diệp Tử Kiệt đem quyền thế xem trọng bao nhiêu, nói ông là một gian thương, cũng không quá đáng. Không cần biết hạng mục gì đến đến tay Diệp Tử Kiệt ông, ông đều tính toán tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không để Diệp thị bị thiệt.
Người không lợi không vui, bây giờ lại chịu nhường ra 3 phần, đến lúc tính lợi nhuận, không phải là số lượng nhỏ.
Lương Phi Phàm híp đôi mắt thâm thúy, bất động thanh sắc phun nhã khói thuốc --
Có thể, Diệp Lân đúng thật là rất tiều tụy, bằng không Diệp Tử Kiệt sẽ không thể nào làm được như vậy.
"Diệp thúc thúc, hạng mục hợp tác, chúng ta vẫn là đem lên bàn nói." Lương Phi Phàm nhướng một bên lông mày, đưa tay bóp nát tàn thuốc, giọng nói nhạt nhẽo xa cách, "Hạng mục Diệp thị và Lương thị những năm gần đây hợp tác đã không phải là một hai cái, mọi người đều là nâng đở lẫn nhau, cho nên Diệp thúc thúc, không cần lui bước lớn như vậy. Tôi biết Diệp thúc thúc rất thương Diệp tiểu thư, nhưng chuyện này... Thứ cho khó lòng làm theo, Lương mỗ..."
"Lương Phi Phàm!"
Diệp Tử Kiệt thẹn quá thành giận đứng dậy, hận hận cắt đứt lời Lương Phi Phàm nói, "Có phải nhường cho cậu 3 phần, cậu vẫn còn không chịu đi gặp Lân Lân một lần sao? Còn gọi Diệp tiểu thư? Cậu và nó quen biết đã bao nhiêu năm, cậu trước đây không gọi nó như vậy. Hừ "
Đối với Diệp Tử Kiệt đang tức giận, Lương Phi Phàm vẫn là bộ dạng dầu muối không thấm, nâng cao mày, "Diệp thúc thúc, không phải vấn đề lợi nhuận."
"Đó là vấn đề gì?" Diệp Tử Kiệt thích dùng suy nghĩ của mình đi đánh giá ý nghĩ của người khác, dừng một chút lại phảng phất là nhịn đau cắt bỏ thứ yêu thương nhất, "Vậy được, như vậy đi, cậu chịu đi gặp bảo bối của tôi, tôi liền đem tất cả lợi nhuận của hạng mục kia cho Lương thị các, ngay cả 3 phần cũng không cần, như vậy được chưa?"
Lương Phi Phàm đẩy cái gạt tàn thuốc trước mặt ra, rất tự nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉnh cà- vạt, mặt không thay đổi nói: "Diệp thúc thúc, tôi vẫn là câu nói kia, đây không phải vấn đề tiền. Xin lỗi, tôi không giúp được chú."
Diệp Tử Kiệt quả thực không dám tin.
Ông đã nói đến nước này, anh vẫn hoàn toàn thờ ơ.
Người này... Còn là Lương Phi Phàm sao?
Trước đây anh không phải là đem lợi ích xem rất quan trọng sao? Lúc trước thỉnh thoảng cũng sẽ cùng anh chạm mặt ở trên bàn đàm phán, khi đó dù là để tranh thủ một phần trăm, anh cũng là vắt hết óc, hiện tại tốt rồi, ông chắp tay nhường cho, chẳng qua là để anh đi gặp con gái mình một chút, anh cứ như vậy thờ ơ...
"Phi phàm, cậu có phải nhất định phải làm đến như vậy?" Diệp Tử Kiệt không cam lòng, lại truy vấn, "tôi nhượng bộ nhiều như vậy, chỉ là để cậu đi gặp con gái tôi một chút, cậu thật sự không đồng ý?"
"Tôi không làm được."
Khuôn mặt phì nộn của Diệp Tử Kiệt run lên một cái, hiển nhiên là bị chọc tức, hắn đưa tay chỉ Lương Phi Phàm, "Cậu" nửa ngày, cũng không nói được một câu, qua đi một chốc lại cười lạnh, "Được! Được! Rất có tiền đồ! Lương Phi Phàm, ngày hôm nay cậu đối với tôi như thế, đối với Lân Lân như thế, tôi nhất định sẽ cho cậu trả giá thật lớn!"
Diệp Tử Kiệt phẩy tay bỏ đi, nhưng không nghĩ tới trong lúc mở cửa ra, gặp được Bạch Lộ đứng trước cửa đồng dạng đang chấn kinh.
Lúc trước hắn cũng xem qua báo chí thấy qua lư sơn chân diện của Bạch Lộ, hiện tại cứ như vậy vừa vặn gặp thẳng mặt, hai người là hai thần sắc khác nhau.
Bạch Lộ là không kịp tránh, cứ như vậy đứng ở cửa, nhiều ít là có chút xấu hổ.
Mà Diệp Tử Kiệt, sau khiếp sợ bất ngờ, trên mặt đều là mỉa mai.
Có mấy lời ngay cổ họng, nhưng lại ngại dù sao nơi này vẫn là EC, Lương Phi Phàm lại ở trong phòng làm việc, Diệp Tử Kiệt ở trên thương trường lăn lộn hơn nửa đời người, điều cấm kỵ tối thiểu còn hiểu được. Ông đầy bụng ác ngôn ác ngữ vẫn là nuốt trở vào, sau đó cũng chỉ đối với Bạch Lộ hừ lạnh một tiếng, lướt qua cô đã đi ra hướng cửa thang máy.
...
Bạch Lộ nhấp mím môi, rũ xuống mi mắt, mười ngón thật chặc nắm lại cùng một chỗ.
"Em tại sao lại tới?" Lương Phi Phàm nhìn thấy cô có chút bất ngờ, nhưng đảo mắt lại thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô, đại khái cũng đoán được vừa rồi Anh và Diệp Tử Kiệt nói chuyện, đoán chừng cô đều nghe được, anh bước lên, kéo cô đi vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại, "Tại sao không nói chuyện, ừmh?"
"..." Bạch Lộ theo bản năng cắn cắn môi dưới, dừng một chút, rốt cục không thể không mở miệng, "Phi Phàm, em vừa... vừa nghe được anh và Diệp tổng nói chuyện."
"Ừmh." Lương Phi Phàm như có như không trả lời một tiếng, lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Lúc đi ra đã ăn gì chưa? Hiện tại có đói bụng không?"
Anh ấy rõ ràng là đang chuyển đề tài, Bạch Lộ chau lại đôi mày thanh tú, không cho phép anh lách ra đề tài vừa rồi--
"... Kỳ thực anh không cần phải làm tới như vậy, em ở EC nhiều năm như vậy, tuy rằng chưa tính là người của tổng bộ Lương thị, thế nhưng EC cũng là công ty con của Lương thị, em rất rõ ràng, Lương thị và Diệp thị trong đó quan hệ dây tơ rễ má rất nhiều, em thấy Diệp tổng rất tức giận, em rất sợ..."
"Sợ cái gì?" Lương Phi Phàm cười khẽ đưa tay, nhéo nhéo gò má của cô, lại thuận tay giúp cô vén tóc bên tai, "Sợ Lương thị chúng ta không có Diệp sẽ đóng cửa sao?"
"Không phải ý này, chỉ là em, em lo lắng..."
"Không phải ý này, như vậy thì không cần lo lắng. Mặc dù Lương thị là sự nghiệp do cha anh dựng lên, thế nhưng những năm gần đây căn cơ rất ổn, hơn nữa người đàn ông của em, không đến mức vô dụng như vậy, có phải em rất muốn anh đi gặp Diệp Lân?"
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng cười, có lẽ là tia sáng hôm nay phá lệ nhu hòa, hay là vừa rồi ở ngoài cửa nghe được, anh đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, lại không dao động chút nào, dù Bạch Lộ đã gặp qua vô số nụ cười mỉm, nhưng nụ cười này lại vô cùng chói mắt đối với cô --
Xem thêm...