Nhưng không nghĩ, hiện tại ngay cả hôn sự của con gái cũng hổng, tình hình này, tuy là ông cảm thấy Lương gia đã mất mặt mũi, ngược lại có được một lý do hợp lý để ứng phó Diệp Tử Kiệt.
"Thiếu gia đã về!"
Người làm mừng rỡ hô một tiếng, Lý Đường Lâm lo lắng ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Lương Phi Phàm từ cầu thang đi lên.
Trên cánh tay của Lương Phi Phàm cầm cái áo khoác, vừa đi vừa nắm kéo cà- vạt, thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, bước nhanh hơn, "Mẹ, đừng lo lắng, giao cho con là được rồi."
Đôi mắt Lý Đường Lâm đã đỏ hết, hiển nhiên là đã khóc, Lương Phi Phàm cũng có chút xót thương cho mẹ, đưa tay vỗ vỗ lưng của bà trấn an, thả mềm giọng nói, "Mẹ nhất định là mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một chút, ở đây giao cho con là được rồi, không có việc gì."
Lý Đường Lâm nói có chút khàn, "Phi Phàm, con tốt nhất khuyên nhủ em gái con, bụng nó hiện tại đã lớn như vậy, mẹ thật sợ là vạn nhất... Ngày hôm nay ông nội và cha con đều giận điên lên, Lương thị ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều lớn biến động, tuy rằng cha con đã tận lực khống chế đám truyền thông, thế nhưng loại chuyện lớn này, Lương gia chúng ta cũng khẳng định không thể một tay che trời..."
"Bên ngoài một đống chuyện, tên Hướng Long Cẩm cũng chẳng biết đi đâu, hiện tại em gái con lại như vậy... mẹ làm sao ngủ được."
"Mẹ, đừng lo lắng." Lương Phi Phàm đối với người làm bên cạnh ra một ánh mắt, "Mẹ đi lên nghỉ ngơi trước, ở đây giao cho con."
Lý Đường Lâm vẫn luôn tin tưởng năng lực Lương Phi Phàm, bà hiện tại biết mình cũng loạn mất phương hướng, trong nhà cũng là một đống chuyện chờ bà đi xử lý, phía bên thân thích cũng cần tìm rất nhiều lí do thoái thác để nói, suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu, để người làm đỡ đi về phòng.
Lương Phi Phàm chờ Lý Đường Lâm đi xa, lúc này mới đưa tay gõ cửa phòng một cái.
"Đi... Đều đi đi... ai cũng không gặp... Cút hết đi!" Bên trong là giọng nói sắc bén đã mất hết khống chế của Lương Tĩnh Tiêu.
Lương Phi Phàm nhíu mày, trực tiếp đưa tay mở chốt cửa, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, hắn gọi quản gia đến, trực tiếp đi lấy chìa khóa, sau đó phân phó quản gia mở cửa ra.
Vừa mở cửa, bên trong một mảnh đen kịt, dựa vào ánh đèn ngoài hành lang rọi vào, Lương Phi Phàm đứng ở chỗ sáng, mơ hồ có thể thấy được, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi úp trên chiếc sopha màu đen, trong phòng một mảnh hỗn độn, trên tấm thảm dày toàn là những cái hộp, cái rương, còn có trang sức bị ném trên đó.
"Là ai vào đây? Tôi nói rồi ai cũng không muốn gặp, đều cút hết, không có lỗ tai sao?!" Lương Tĩnh Tiêu mạnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo giờ đã lem hết, lúc nhìn thấy thân ảnh cao to đứng ngay cửa, nhất thời giùng giằng từ dưới đất bò dậy, "... Đại ca."
Lương Phi Phàm đưa tay, ba một tiếng nhấn công tắc đèn, bóng tối nhất thời bị ánh sáng nhức mắt thay thế, Lương Tĩnh Tiêu một lúc chưa thích ứng, theo bản năng nheo lại đôi mắt.
"... Đại ca, anh nói cho em biết, Long Cẩm ở đâu? anh nói cho em biết." Lương Tĩnh Tiêu nhào lên đã bắt cổ tay của Lương Phi Phàm, dùng sức lay lắc, nước mắt cũng rơi xuống ồ ạt, rất ủy khuất.
Lương Phi Phàm đưa tay đè xuống tay của Lương Tĩnh Tiêu, nhíu mày, "Nổi tính quậy đủ chưa? Em không biết người đàn ông kia từ đầu tới đuôi đều không muốn kết hôn sao? Em đã không còn là trẻ con – đàn ông, chồng, không phải là món đồ chơi của em, em muốn có là có thể dùng thứ em có đi đổi lấy, em vẫn không rõ sao?"
"Em lấy cái gì đi đổi chứ? Em không có! Em và Long Cẩm là thật lòng yêu nhau!"
Dù cho trong lòng rất rõ ràng, Lương Phi Phàm nói có đạo lý, nhưng cô vẫn không muốn đi thừa nhận, bởi vì chỉ cần cô thừa nhận, cô biết mình sẽ mất hết tất cả.
Cô nỗ lực lâu như vậy, cô kiên trì lâu như vậy, hiện tại con cô cũng đã có, thế nhưng vì sao... cuối cùng sao lại là kết cục như vậy?
Cô không cam lòng!
"Những lời này, nói với anh bao nhiêu lần cũng không có ích gì, hắn không muốn kết hôn với em."
Lương Phi Phàm đối với cô em gái này hiển nhiên đã không còn sự kiên trì lúc ban đầu, chuyện cô liên tiếp thiết kế Bạch Lộ, hoàn toàn dẫm lên kho bom của anh, anh bây giờ còn đứng ở chỗ này, dùng giọng nói bình tĩnh nói những lời này, chỉ là bởi vì cô là họ Lương.
"Không nên làm những chuyện dư thừa, em giam mình trong phòng, người thương tâm cuối cùng cũng sẽ là mẹ. Tĩnh Tiêu, đại ca nói với em một lần cuối, em làm những việc này cũng vô ích, Hướng Long Cẩm sẽ trở về."
"Không thể nào, không thể nào!"
Lương Tĩnh Tiêu như điên nắm lấy tay của Lương Phi Phàm, biểu tình trên mặt đã thay đổi, cô miệng không kỵ lời, "... Vì sao anh nói như vậy? Có phải... Có phải là anh đem Long Cẩm đưa đi? Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy đúng không? Đại ca! Anh vì sao phải đối với em như vậy? Em đâu có lỗi gì với anh, anh vì sao phải đối với em như vậy? Em kết hôn không thành thì có lợi gì cho anh? Anh quá nhẫn tâm -- "
Lương Phi Phàm một phát đè xuống người đang mất khống chế Lương Tĩnh Tiêu, giữa hai lông mày đã nhiễm lệ khí, khẩu khí thâm trầm, mỗi chữ đều như con dao sắc bén.
"Anh nhẫn tâm? Tĩnh Tiêu, em hỏi lại mình đi, anh đã cho em bao nhiêu cơ hội? Em cho là em làm những động tác nhỏ dưới mi mắt của anh, anh thực sự hoàn toàn không biết gì sao? Anh chỉ là cho em cơ hội, bởi vì em là em gái của anh. Thế nhưng trước kia em thiết kế Bạch Lộ, lúc lại không tiếc lấy thân đả thương người, sao em không hỏi lại bản thân, vì sao nhẫn tâm như vậy? Bạch Lộ cô ấy hình như chưa từng làm việc gì có lỗi với em."
"..." Môi Lương Tĩnh Tiêu run run, không dám tin lắc đầu.
Đại ca, toàn bộ đều biết?
Không, cô làm bí mật như vậy, anh ấy không thể nào biết được... Có phải là, anh ấy đang thử thăm dò mình?
"Đại ca, em không có..."
"Đừng nói với anh những lời vô nghĩa nữa." Lương Phi Phàm đã không hứng thú nghe những lời vô ích của cô, phất phất tay, đem cô đẩy ra một chút, tuấn dung âm trầm không hề có chút bỏ qua nào, tiếng nói lạnh lùng xa cách, "Cũng đừng động tâm tư gì nữa, dưỡng thai của em cho tốt. Không có việc gì, tốt nhất không nên rời khỏi chổ này."
"... Đại ca."
Lương Tĩnh Tiêu tâm hoảng ý loạn hô một tiếng, Lương Phi Phàm đầu cũng không quay lại đi ra khỏi phòng.
Cô cả người suy yếu dựa vào trên tường, đợi đến khi cửa phòng được người ta dùng lực đóng lại, cô mới phản ứng lại, chính mình mất đi cái gì, hiện tại lại bị vây trong một hoàn cảnh như thế nào, cô ôm thật chặc bụng của mình, từ từ mới cảm giác được nơi nào đó trong trái tim rất đau.
Đó là một loại đau lúc mất đi mà vẫn không cam lòng, phảng phất là có vô số độc xà gặm nhắm trái tim của cô, để cho khuôn mặt vốn đã vặn vẹo của cô, càng ngoan lệ hơn.
- - vì sao, vì sao tất cả mọi người đều đối với cô như vậy?
Bạch lộ... Bạch lộ...
Đều là bởi vì một Bạch Lộ đúng không?
Ngay cả anh ruột của mình, cũng đem hạnh phúc của mình đoạt đi, chỉ là vì bảo vệ nữ nhân kia...
Qua một lúc, cô mới lung lay lắc lư ngã ngồi trên mặt thảm, như bị thần kinh vậy cười rộ lên –
Cô phát hiện mình hiện tại càng ngày càng buồn ngủ, nhưng cũng là vì mang thai.
Đêm qua cô vẽ một số sơ đồ phác thảo, còn tìm một ít tư liệu, cuộc thi thiết kế còn không tới hai ngày, cho nên trước khi ngủ cô đem những tư liệu của cuộc thi trước đây Lương Phi Phàm xem qua một lần, sau đó lại liên lạc với Buck, biết hắn ngày hôm nay về, sau khi cô rời giường đem mấy bản vẽ mà mấy ngày nay vẽ đều chỉnh sửa lại một chút, lúc này mới chuẩn bị ăn chút điểm tâm, sau đó đi công ty một chuyến.
Người làm đã chuẩn bị cho cô bữa sáng, Bạch Lộ đơn giản ăn một chút, trực tiếp đi EC.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong biệt thự, có thời gian thì vùi đầu vào bản thiết kế của mình, cho nên căn bản cũng không biết, chuyện ngày đó cô và Lương Phi Phàm còn có Sở Úy Dạ, sớm bị truyền thông đưa tin khiến dư luận xôn xao “anh linh chiến cơ”.
Tuy rằng sau đó Lương Phi Phàm đã vận dụng thủ đoạn, đem thông tin đè nén lại, nhưng có thể ngăn chặn truyền thông, lại không thể ngăn chặn lưu ngôn phỉ ngữ.
Bạch Lộ vừa vào công ty, liền phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô rất không bình thường, còn không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngay cửa thang máy gặp ngay Tần Tử Văn.
Trong khoảng thời gian này cô đi làm cũng là đứt quảng, Tần Tử Văn đã mấy ngày không gặp cô, hiện tại bắt cô lại, hai mắt phát ra ánh sáng nhiều chuyện.
"Cậu một đứa chết bầm, lúc trước còn ấp a ấp úng không chịu nói cho mình biết tình hình thực tế, cậu nói, cậu và Lương tổng... Cái kia cái kia? Cậu cư nhiên ám độ trần thương, quá ghê tởm!"
Ám độ trần thương...
Hình dung kiểu này thực sự là... Bạch Lộ dở khóc dở cười.
Đem Tần Tử Văn kéo qua một lối đi tương đối người ít, nhớ ra cái gì đó hỏi: "Có phải... lên báo rồi không?"
"Lời vô ích! Dư luận xôn xao, Bạch Lộ, con nhỏ chết tiệt này, mình thật đúng là đánh gia thấp cậu, cậu không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền vớt được cả hai? Viễn Đông Sở Úy Dạ lại biểu lộ đối với cậu, đố kị chết mình!"
Bạch Lộ không có tâm tư cùng Tần Tử Văn nói giỡn, chuyện này đã đồn tới lớn như vậy, hai ngày này cô bên nhà của Lương Phi Phàm một chút cũng không biết, hơn nữa anh cũng không có đề cập qua, nhưng bây giờ... Cô luôn có cảm giác bất an.
"... Tử Văn, Lương Tĩnh Tiêu ngày hôm nay có tới công ty không?"
Tần Tử Văn nhíu mày, "Lương Tĩnh Tiêu? Cô ta ở bộ phận thiết kế, mình không rõ lắm, a đúng rồi --" cô nhớ ra cái gì đó, hưng phấn vỗ đùi, "Hôn lễ của cô ta đã hủy bỏ, nghe nói là không tìm thấy chú rễ, theo mình nói, đây thật là báo ứng!"
Bạch Lộ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì, "mình tới để lấy ít đồ, mấy ngày nay mình xin nghỉ."
Tần Tử Văn kéo cô lại nói vài câu, hỏi cô có phải đang mang thai không, còn hỏi cô hôn lễ thì lúc nào, nói là nhất định phải để cho mình tham gia.
Bạch Lộ nghĩ việc này hoàn toàn không đáng tin, nhưng lại không tiện nhiều lời, chỉ là tạm thời đáp ứng.
Lên bộ phận thiết kế, cũng không thấy Lương Tĩnh Tiêu, nhưng để cho cô thấy bất ngờ là, mấy người trước đây coi cô như như cái gai trong mắt, đột nhiên người người đều đối với cô hiển ân cần. Ngay cả tổng giám bộ phận thiết kế cũng là vẻ mặt tươi cười đón tiếp.
Trong lòng Bạch Lộ không khỏi cảm thán, tình người ấm lạnh.
Quả nhiên là, trên thương trường, tình người mỏng hơn giấy.
Xem thêm...