Lý Đường Lâm nhất thời dừng lại, cũng không vội vàng nói tiếp, Tần Trân Hy lại rất nhẫn nại chờ đợi bà ta nói nốt câu, hai tay để phía sau củaLý Đường Lâm nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt lại, sau đó hai mắt cũng nhắm lại, cuối cùng mới thấp giọng nói: “…Tôi muốn hỏi, cha của Bạch Lộ cũng là chồng của bà Tần đây, quý tính đại danh là gì?”.

Tần Trân Hy nhăn mày, có chút bất ngờ, Lý Đường Lâm lại muốn hỏi chuyện này.

Nhưng bà ta cũng không nghĩ quá nhiều lúc này, vẫn giữ phép lịch sự, rất tự nhiên mà trả lời Lý Đường Lâm: “Ông ấy tên là Bạch Vân”.

Lý Đường Lâm sắc mặt trắng bệch, ngay lúc này, bà ta cảm thấy giống như toàn bộ máu trên cơ thể đều bị rút sạch, cả người lảo đảo theo, Tần Trân Hy nhanh chóng bước lên đỡ bà ta, Lý Đường Lâm lại giống như phát điên, vung tay đẩy Tần Trân Hy ra.

Ban đầu ánh mắt nhìn bà ta vẫn còn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, lúc này, toàn bộ cảm xúc đều biến thành sự chán ghét và phẫn nộ.

Tần Trân Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lý Đường Lâm đã cầm lấy túi xách của mình, đầu cũng không quay lại mà trực tiếp ngồi vào một chiếc xe thương vụ sau đó rời đi.

……

Tần Trân Hy kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Lý Đường Lâm, mãi cho tới khi chiếc xe màu đen kia biến mất khỏi tầm mắt của bà, sau khi Quan Triều mời bà lên xe, bà cũng vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao vừa rồi Lý Đường Lâm giống như biến thành một người khác vậy?

Bà chỉ nói ra trên cha của Bạch Lộ thôi mà, lẽ nào Lý Đường Lâm trước đây có quen chồng bà?

Nhưng….

Trong ấn tượng của bà, bà thực sự chưa từng nghe chồng mình nhắc tới ba chữ “Lý Đường Lâm”.

Có phải là do bà nghĩ nhiều quá rồi không?

Hay là….thực sự là có chuyện gì đó mà bà không hề biết?....

“Lương tổng, tôi đã đưa người đi rồi”.

Quan Triều sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi, mới vội vàng đi tìm Lương Phi Phàm và Bạch Lộ.

Hai người bọn họ vẫn đang ngồi trên ghế, Lương Phi Phàm hỏi: “Phóng viên ở bên ngoài còn lại bao nhiêu người?”.

“Bọn họ đều ở trước cửa chính của nhà hàng”.

Lương Phi Phàm gật đầu, nắm chặt bàn tay trong tay mình, dịu dàng nói: “Theo anh xuống dưới, bất luận bọn họ có hỏi những vấn đề sắc bén như nào, em cũng không cần sợ, anh luôn ở bên cạnh em”.

Bạch Lộ ngẩng cô lên nhìn con ngươi sâu thẳm của Lương Phi Phàm, bất luận trước đó người của Lương gia có nói bao nhiêu lời khó nghe khiến cô cảm thấy khó chịu đi chăng nữa, nhưng cô thực sự không thể phủ nhận, Lương Phi Phàm người đàn ông này, luôn mang lại cho cô một cảm giác vô cùng an toàn”.

“Em không sợ” giọng nói của cô rất khẽ, nhưng từng chữ từng chữ một lại vô cùng kiên định.

Lương Phi Phàm giơ tay lên giúp cô vén tóc ra sau tai, rồi lại dặn dò Quan Triều vài câu, mới dẫn Bạch Lộ ra khỏi nhà hàng.

Trước cửa chính lúc này sớm đã có rất nhiều phóng viên đứng đó, ai cũng cầm micro, giơ máy ảnh lên, vừa nhìn thấy Lương Phi Phàm và Bạch Lộ đi ra, tất cả giống như phát điên, đồng loạt lao tới, ánh đèn flash nháy lên liên tục, Bạch Lộ theo phản xạ mà nhíu mắt lại, cả người rụt lại về phía Lương Phi Phàm.

Lương Phi Phàm một tay ôm lấy Bạch Lộ, một tay vòng qua, trực tiếp ôm lấy chiếc eo thon của cô, khiến cả người cô dính chặt vào người anh.

Phóng viên vừa nhìn thấy dáng vẻ thân mật như vậy, ánh mắt từng người một đều lóe lên, những vấn đề sau đó lần lượt được đưa ra.

“Lương tổng, xin hỏi hôm nay có phải là ngày cha mẹ hai bên gia đình họ Lương-Bạch gặp mặt hay không?”.

“Lương tổng, xin hỏi anh và cô Bạch Lộ đây đã xác định mối quan hệ chưa? Hai người sẽ kết hôn chứ?”

“Lương tổng, trước đây có người tung tin đồn, cô Bạch Lộ đây đã từng mang thai con của anh. Về việc này, anh có nên cho chúng tôi một câu trả lời chính xác được hay không?”.

“Lương tổng, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! Anh và cô Bạch Lộ có phải sẽ kết hôn ngay sau lễ cưới của em gái anh cô Lương Tịnh Tiêu hay không? Hay là sẽ cưới cùng một ngày với cô ấy?”.

…. Lương Phi Phàm ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, con ngươi sắc bén như mang dáng vẻ cao ngạo quét qua tất cả mọi người, ánh đèn flash chói mắt liên tục lóe lên trước mặt anh ta, anh ta lại không có bất cứ khó chịu nào, chỉ có một tay ôm lấy Bạch Lộ, bờ môi mỏng khẽ dịch chuyển, một vài phóng viên ở trước mặt giống như nhìn thấy kì tích nhất thời nín thinh.

Toàn bộ người có mặt ở hiện trường lúc này dường như im lặng ngay lập tức, anh ta mím môi, sau đó mới mở miệng nói, giọng nói rất lạnh lùng, những mỗi một từ nói ra đều mang theo sự điềm tĩnh và độc đoán rất riêng của anh ta.

“Mọi người hỏi nhiều vấn đề như vậy, có lẽ chính là rất muốn biết, cô Bạch lộ bên cạnh tôi đây có phải đã từng mang thai, tôi có lấy cô ấy hay không đúng không, bây giờ tôi có thể chắc chắn mà nói với mọi người rằng, cô ấy đã mang thai, và tôi cũng sẽ kết hôn với cô ấy”.

……

“Ầm!”

Mọi người đều ồ lên.

Tất cả phóng viên vội vàng giơ cao chiếc máy ảnh trong tay mình lên, thẳng mặt hai người mà chụp điên cuồng.

Hai tay Bạch Lộ túm chặt lấy một bên áo của Lương Phi Phàm, bất an, lo lắng, sợ hãi… dần dần biến mất, tất cả ánh đèn flash chói mắt xung quanh, cùng những âm thanh ồn ào cũng dần biến mất, cô nghe được cũng chỉ có nhịp tim đang đập của anh, cảm thấy được sự ấm áp mà anh giành cho mình người phụ nữ đáng thương của anh.

……

“Lương tổng, anh chắc chắn đứa bé ở trong bụng cô Bạch Lộ đây thật sự là con của mình?”.

Tất cả còn đang im lặng bị giọng nói đột ngột vang lên này phá vỡ, có một phóng viên đang giơ micro trong tay lên, ánh mắt cười như không cười nhìn Bạch Lộ, ánh mắt kia rõ ràng là đang muốn khiêu khích cô.

“Nghe nói lần đầu tiên Lương tổng và cô Bạch Lộ đây gặp nhau trong tình huống khá là đặc biệt, hơn nữa không rõ Lương tổng có biết, người phụ nữ bên cạnh anh đây, thật ra có quan hệ mập mờ với tổng tài của Viễn Đông Sở Úy Dạ, cách đây không lâu, còn bị người ta chụp được bức ảnh hai người hôn nhau rất lâu nữa kìa…”

Người đó dừng lại, lôi từ trong người ra một vài bức ảnh, cầm chính diện đưa tới trước mặt Lương Phi Phàm.

“Lương tổng, thật ra tôi có chút tò mò với những bức ảnh này, anh làm sao để giải thích?”.

Ánh mắt Bạch Lộ nhìn lướt qua những bức ảnh đó, cả khuôn mặt đều biến sắc!

Đó là cảnh trước kia khi cô còn ở trước cửa bệnh viện của gia đình, lúc Sở Úy Dạ tới tìm cô, hắn ấn cô lên xe sau đó hôn cô…

Nhưng những thứ này…. Sao lại có thể ở trong tay của tên phóng viên này?

Hơn nữa…. Người chụp những bức ảnh này kĩ thuật không tồi, bản thân cô ở trong bức ảnh đó, không hề có chút phản kháng quyết liệt nào, cũng như không hề có ý đẩy Sở Úy Dạ ra. Trong mỗi một bức ảnh, cô dường như là đang hôn đáp lại Sở Úy Dạ một cách say đắm, tay của cô rõ ràng đang cố đẩy người hắn ta ra, lúc nhìn ở góc độ này, lại giống như cô không hề từ chối mà còn đang đón nhận nụ hôn đó.

“Không…không phải như vậy, em không có….”

Trong lòng cô trở lên lo lắng, cô muốn lên tiếng giải thích.

Tên phóng viên này rõ rằng có chuẩn bị mà đến, ngôn từ sắc bén trực tiếp chĩa vào Bạch Lộ, cắt ngang lời của cô, hỏi lại một cách đầy khiêu khích: “Phải vậy không? Cô Bạch muốn nói mình bị oan sao? Nhưng những bức ảnh này không hề có dấu hiệu của việc photoshop, nếu không tin, có thể tìm chuyên gia tới giám định xem, những bức ảnh này đều là thật! Cô và Tổng tài của Viễn Đông Sở Úy Dạ rõ ràng là có quan hệ mập mờ, đúng không?”.

Hắn ta chuyển hướng nhìn sang Lương Phi Phàm sắc mặt tối sầm lại: “Lương tổng, đối với việc như này, anh có ý kiến như nào? Anh định nói với chúng tôi, anh trước đó đã biết được mối quan hệ giữa cô Bạch và anh Sở? Anh không để ý việc cô Bạch cắm sừng phía sau lưng anh sao?”.

“Anh là phóng viên của báo nào?”.

Con ngươi sắc bén của Lương Phi Phàm đột nhiên nhíu lại, giọng nói u ám đến cực độ, đột nhiên trở lên lạnh lùng.

Tên phóng viên đó vị khí lạnh trên người của Lương Phi Phàm dọa tới mức toàn thân run bần bật, khuôn mặt lúc đầu còn mang theo nụ cười gian xảo, nhưng lúc này nụ cười đó đột nhiên biến mắt, không thể không lùi về sau một bước.

“Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò, vị phòng viên đây nãy giờ mồm miệng thao thao bất tuyệt như thế, trong tay lại có chứng cứ xác thực như vậy, anh là phóng viên của báo nào?”.

Tình cảnh này bỗng chốc trở nên cứng đờ tới mức đóng băng, phía bên ngoài đám đông, đột nhiên truyền tới giọng nam trầm thấp mà lười biếng vang lên, trong giọng điệu khinh bỉ đó rõ ràng còn ẩn chứa sự sắc bén vô cùng.

Mọi người đồng loạt xoay mặt lại, cách đó không xa cạnh chiếc xe mà xanh ngọc, một người đàn ông đang dựa lưng vào đó.

Dáng vẻ lười nhác, một tay đút vào trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở, anh ta nheo mắt lại, dáng vẻ hít nhả khói thuốc của anh ta hoàn toàn là của một người đàn ông giàu có, phong độ ngời ngời, nhưng lại khiến người ta khó lòng mà nắm bắt được.

“Sở Úy Dạ! là Sở Úy Dạ!”.

Trong đám đông, có người đột nhiên hô lên, sau đó có một số ống kính dịch chuyển rất nhanh, nhắm đúng người đàn ông đang hút thuốc kia…

Sở Úy Dạ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười nhác lúc đầu, khói thuốc vẫn còn chưa cháy hết, động tác vừa thành thục lại vừa nho nhã hít nhả khói thuốc, đối diện với máy ánh và ánh đèn flash nhiều như vậy, sự bình tĩnh của anh ta so với Lương Phi Phàm không hề kém cạnh chút nào.

Bạch Lộ cũng không ngờ, Sở Úy Dạ lại đột nhiên xuất hiện ở đây như vậy.

Khuôn mặt vốn đang trắng bệch, càng thêm hoảng hốt.

Anh ta, sao lại có thể xuất hiện ở đây vào đúng lúc như vậy?

Bạch Lộ không đoán được người đàn ông này dốt cuộc là muốn làm gì, suy cho cùng mỗi lần anh ta xuất hiện ở trước mặt của cô thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

Nếu Lương Phi Phàm cao thâm bí hiểm khiến người ta khó lòng mà đoán được thì Sở Úy Dạ giống như một con hồ ly giảo quyệt, hắn ta sẽ cười tít mắt mà nhìn bạn, nhân lúc bạn không chú ý mà há miệng ra nuốt bạn vào trong bụng.

Cô đã từng được lĩnh giáo qua, cho nên không dám xem thường.

“Sơ tổng, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải là có hẹn với cô Bạch Lộ đây rồi đấy chứ?” có phóng viên đã giơ micro lên, muốn thăm dò được tin tức đầu tiên.

Lập tức liền có phóng viên thứ hai cũng vội vàng hỏi câu tiếp theo: “Sở tổng, xin hỏi anh và cô Bạch Lộ dốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”.

……

“Sở tổng, xin hỏi anh có nhận được thông tin cô Bạch Lộ sắp kết hôn với anh Lương Phi Phàm hay không?”.

“Sở tổng, anh hôm nay xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy có phải là vì cô Bạch Lộ?”.

“Sở tổng, phiền anh nhìn vào ống kính…”

“Sở tổng, mong anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi!”.

……

Sở Úy Dạ nheo mắt, giống như bị khói xông lên, ánh mắt quét qua một lượt, ngón tay thon dài kẹp nửa điếu thuốc còn lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của mình, động tác chậm chạp nhưng lại giống như là mang theo một sự quyến rũ không nói lên lời.

Bạch Lộ đều nhìn thấy, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, một lúc sau mới nhận ra, ánh mắt như cười như không kia của anh ta phối hợp với động tác của ngón tay cái, rõ ràng là đang muốn nhắc nhở bản thân cô rằng, ngày hôm đó khi anh ta hôn cô….

Cô cắn môi, vừa mới thoát khỏi ánh mắt của anh ta, liền cảm thấy lực cánh tay đặt ở eo cô lúc này bỗng dưng chặt hơn.

Ánh mắt thâm trầm của Lương Phi Phàm đứng ở bên cạnh, lực cánh tay đang giữ cô không ngừng tăng lên, Bạch Lộ nhăn nhó mặt mày chịu đau, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, một nửa khuôn mặt hình như đang ẩn dấu điều gì đó không muốn để cô nhìn thấy, u ám khó mà phân biệt được.

Cũng đồng nghĩa với việc khiến người khác không khỏi thấp thỏm.

Bạch Lộ có chút lo lắng anh ấy sẽ hiểu nhầm gì đó, dẫu sao những bức ảnh vừa rồi… đổi lại là bất cứ người nào khác, hình như cũng sẽ bị thuyết phục, Lương Phi Phàm, sau khi cởi bỏ ánh hòa quang, cũng sẽ chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi… Xem thêm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play