“Xã hội này vốn dĩ đã vô cùng tàn nhẫn, lẽ nào không phải là con cái của cô, cô cũng có thể o bế trong tay xem như bảo bối hay mà nuôi dưỡng hay sao?”
“Tôi chưa bao giờ mở miệng nói, đứa trẻ này là con cái của Lương gia các ông, hiện tại, đứa trẻ này đang ở trong bụng của Bạch Lộ, vậy thì cả đời tôi cũng sẽ thừa nhận, đứa trẻ này chính là con cháu của nhà họ Bạch.”
Lúc Lí Đường Lâm nghe đến ba chữ “nhà họ Bạch”, sắc mặt bỗng nhiên biến sắc, vừa vặn trong tay bà đang cầm một ly nước, tay run lên, nước trong ly lập tức vung ra, quần áo trên người Lí Đường Lâm bị ướt một mảng lớn. Ly nước cuối cùng liền rơi xuống đất, lạch cạch một tiếng, mảnh thủy tinh lập tức văng ra khắp nơi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lương Kiếm Nam nắm lấy tay của Lí Đường Lâm, nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bất cẩn như vậy, có bị cắt trúng tay hay không?”
Sắc mặt của Lương Phi Phàm bỗng nhiên sa sầm lại, bàn tay vốn dĩ đặt lên vai của Bạch Lộ liền lập tức buông xuống, nắm lấy tay của Bạch Lộ, thanh âm trầm thấp, từng câu từng chữ như một mệnh lệnh không thể chổi từ: “Hiện tại đừng đi ra ngoài.”
Lại nhìn về phía Tần Trân Hi: “Dì Tân, thật là ngại quá, đã để dì phải chịu uất ức, tạm thời đừng đi ra ngoài.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lương Vô Minh đứng dậy, cầm lấy cậy gậy chống đi đến hướng cửa ra vào: “Tại sao bên ngoài lại có phóng viên?”
Việc ngày hôm nay cả hai bên gặp mặt, hoàn toàn không thể có phóng viên biết được, hơn nữa cho dù có biết, cũng không cần phải đến đây nằm vùng, Lương gia là một gia tộc như thế nào? Có một số tin tức không phải chỉ cần bọn họ nói muốn đưa tin liền có thể tùy tiện đưa tin, cho nên hầu như tất cả mọi người đều hiểu rõ, đám phóng viên ở bên ngoài kia, nhất định là đã nhận được một tin tức khác.”
Vụ việc trước đó của Bạch Lộ, Lương Vô Minh cùng Lương Phi Phàm đã tìm người giải quyết ổn thỏa, nhưng dù sao đi nữa bản gốc cũng không nằm trong tay bọn họ, lúc này đây, cả hai ông cháu không nói gì, nhưng không tự chủ được mà nghĩ đến việc đó.
Nếu như quả thật là như vậy.......
Lương Phi Phàm nhíu chặt chân mày, đôi môi mỏng mím chặt, phút chốc sau mới lấy điện thoại ra, ấn vào số của Quan Triều.
Lương Phi Phàm kéo Bạch Lộ đến cửa sổ sát phòng, điện thoại vừa nối máy, anh điền trầm giọng phân phó: “Đi điều tra một chút, tại sao phóng viên lại đến đây, sau đó, sắp xếp một số người, đến cửa sau của khách sạn, đón mọi người rời đi.”
Lương Phi Phàm vừa ngắt máy điện thoại, Bạch Lộ liền theo bản năng mà vùng vẫy một chút.
Lương Phi Phàm lập tức gia tăng lực đạo trên tay, cúi đầu nhìn xuống Bạch Lộ lúc này đây đang cuối thấp đầu, hoàn toàn không thèm nhìn về phía anh, sâu trong đôi đồng tử từ trước đến nay luôn lãnh đạm không để lộ cảm xúc đó, lúc này đây như đang gợn lên từng cơn sóng.
Anh biết, cô gái bé nhỏ của anh là đang tức giận, đương nhiên anh hoàn toàn không bất ngờ về điều này, sự việc lúc nãy, đổi lại là bất kỳ ai, đều sẽ vô cùng tức giận.
“Có việc gì, đợi một lát nữa anh sẽ giải thích với em.” Thân thể cao lớn của anh nhích gần đến người cô hơn, hoàn toàn không quan tâm đến mọi người xung quanh, cứ thế mà đứng sát vào người cô, tư thế của hai người phút chốc trở nên vô cùng mờ ám, khuôn mặt của Bạch Lộ bổng đỏ bừng lên, liền ra sức mà thoát khỏi tay của Lương Phi Phàm, Lương Phi Phàm vẫn nắm chặt lấy tay cô, cúi người nói: “Nghe lời của anh, hiện tại bên ngoài đều là phóng viên, ngoan ngoan nghe theo sự sắp đặt của anh nào.”
Mặc dù đã biết được Lương Phi Phàm vô cùng quan tâm đến Bạch Lộ, nhưng tận mắt nhìn thấy, lại là một việc hoàn toàn khác.
Lương Kiếm Nam cảm thấy đúng là hận rèn sắt không thành thép, ông vốn dĩ đã không thích Bạch Lộ, lúc này đây, những động tác nhỏ của Bạch Lộ trước mặt Lương Phi Phàm, trong mắt ông, hoàn toàn trở thành Bạch Lộ được Lương Phi Phàm o bế quá mức, không phân biệt được tình huống mà bắt đầu giở thói làm nũng.
“Nếu như phóng viên đã tới tận đây, vậy thì đi ra ngoài xem cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì.” Lương Kiếm Nam bỗng nhiên nghĩ, bây giờ đi ra ngoài đối mặt với lũ phóng viên đó cũng tốt, có một số việc, bây giờ để lộ ra, còn tốt hơn sau này mới để lộ ra, dù sao thì ông cũng hoàn toàn không tán thành cuộc hôn nhân này: “Cứ núp trong đây không phải càng tỏ ra chúng ta đang chột dạ hay sao? Chỉ cần biết được lũ phóng viên đó muốn hỏi gì, chúng ta liền đưa ra câu trả lời mà bọn chúng muốn không phải là mọi việc liền được giải quyết sao? Hơn nữa Lương gia chúng ta cũng không phải là lần đầu đối mặt với phóng viên, cái gì nên nói, cái gì không nên nói chẳng lẽ còn không biết hay sao?
Lương Vô Minh cũng đồng ý với suy nghĩ của Lương Kiếm Nam: “Lời của Kiếm Nam hoàn toàn không sai chút nào, cứ ra ngoài xem sao đã, nấp trong đây quả thật đúng là càng tỏ ra chúng ta đang chột dạ.”
Lí Đường Lâm hoàn toàn không có tâm tư nào mà để ý đến những việc này, đứng ở một bên không phát biểu ý kiến gì.
Lương Phi Phàm ngược lại không đồng ý: “Không được, có việc gì, đợi một lúc nữa Quan Triều đến, đưa dì Tần cùng Bạch Lộ đi rồi mới tính tiếp.”
Trong lòng Lương Phi Phàm dường như đã cảm nhận được một điều gì đó, việc này nhất định không hề đơn giản, những việc như vậy tất nhiên là đã có anh đối mặt, nếu như việc này quả thật có liên quan đến đoạn clip của Bạch Lộ, mà việc này Bạch Lộ lại hoàn toàn không hề hay biết, anh không muốn cô phải gánh chịu quá nhiều.
“Nơi này có cửa sau để con rời đi?” Lương Kiếm Nam hừ lạnh, “gầm” một tiếng, vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói: “Không có cửa sau để mà con rời đi, con muốn đưa người rời đi cũng phải là rời đi từ cửa trước, đám ký giả đó hiện tại đang ở bên ngoài, a Phàm, dù con có muốn bảo vệ người phụ nữ này thế nào đi chăng nữa, có những tời bố nhất định phải nói, muốn bước vào cửa của lương gia chúng ta, chẳng lẽ chỉ cần núp ở sau lưng con là đủ rồi sao? Chỉ cần làm nũng một chút, tỏ vẻ giận hờn vu vơ một chút, khiến con phải thấp giọng vỗ dành? Chỉ cần như vậy liền có thể trở thành con dâu của Lương gia hay sao?”
“Bố....”
“Con câm miệng lại cho bố!”
Lương Kiếm Nam tức giận mà ngắt lời của Lương Phi Phàm, bước lên một bước, đùng đùng tức giận mà đả kích Bạch Lộ: “Cô Bạch, thứ cho tôi nói thẳng, có một vài lời tuy rằng không được êm tai cho lắm, tôi cũng thừa nhận là tôi hoàn toàn không tán thành cuộc hôn nhân giữa cô và a Phàm, nhưng có vài việc tôi vẫn phải nói, muốn bước vào cửa của Lương gia, không phải là loại người như cô có thể bước vào, cô có hiểu không? Tôi có thể nhìn thấy con trai tôi vô cùng quan tâm đến cô, tôi cũng nhìn thấy được tình cảm của a Phàm đối với cô, phận làm cha làm mẹ như tôi, có lẽ là nên tôn trọng quyết định của a Phàm, nhưng ít nhất, cô cũng phải để tôi nhìn thấy được sự khác biệt của cô, xem cô có đủ tư cách để bước vào cửa nhà họ Lương hay không?”
Tần Trân Hi nhìn thấy sắc mặt của Bạch Lộ ngày càng tái nhợt, trong lòng bỗng cảm thấy nhói đau, từ góc độ lý trí mà nói, bà có thể cảm thông được cho hành động của đám người họ Lương này, nhưng với góc độ là một người mẹ mà nói, sao bà có thể để con gái của mình gánh chịu những uất ức như vậy kia chứ?
“Ông Lương, chúng tôi.....”
“Mẹ!”
Tần Trân Hi vừa muốn mở miệng nói gì đó, Bạch Lộ bỗng đưa đưa tay ra ấn chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lương Phi Phàm, thoáng dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay anh, cô ngắt lời của Tần Trân Hi, trong đôi mắt lãnh đạm đó như đang đè nén một điều gì, cô nhìn thẳng về phía Lương Kiếm Nam, phút chốc sau mới mở miệng nói.
“Con sẽ cùng mọi người ra gặp phóng viên.”
“Bạch Lộ.” Khóe miệng của Lương Phi Phàm bỗng sa sầm xuống, đôi lông mày sắc bén như kiếm kia nhíu chặt lại, đáy mắt của anh lúc này đây nói rõ tâm tình của anh đang vô cùng không vui: “Nghe theo sự sắp đặt của anh......”
“Tôi đánh giá cao sự dũng cảm của Cô Bạch.”
Lương Kiếm Nam nhìn về phía Lương Phi Phàm, sắc mặt lúc này của Lương Phi Phàm đang vô cùng tệ, trong đáy mặt hiện lên một tia khiêu khích: “A Phàm, đừng nói bố độc hành độc đoán, hoàn toàn không nghĩ đến suy nghĩ của con, hiện tại, bố không phải là không cho con cơ hội, cánh cửa này.....” Ông chỉ vào cánh cửa phòng VIP lúc này đây đang được đóng chặt, nói ra một câu nói đang đầy hàm ý-----
“Con chắc là biết rõ, cánh cửa này, không chỉ đơn giản chỉ là một cánh cửa, bây giờ, bố muốn dùng cánh cửa này để cân nhắc về người phụ nữ mà con muốn che chở, bố muốn xem xem, cô ta có đủ tư cách hay không, để có thể thay đổi suy nghĩ mà để cô ta bước vào cửa của Lương gia chúng ta.”
Bạch Lộ cắn chặt môi, trong lòng thoáng qua chút đắng chát, giống như tất cả mọi người đều cho rằng cô ao ước được gả vào hào môn thế gia vậy, sự thật, cô hoàn toàn không cảm thấy vui mừng chút nào, cô đứng ở đây, hoàn toàn là bởi vì...... người đàn ông cô yêu là Lương Phi Phàm.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, một lần nửa ngẩng cao đầu, nhìn thẳng về phía Lương Kiếm Nam, ánh mắt sắc bén, kiên cường và cả sự kiên định.
“Con không cần dùng một cánh cửa để đánh giá sự quyết tâm của con, vẫn là câu nói đó, thứ mà mọi người gọi là thế gia vọng tộc, con hoàn toàn không thèm muốn gì, nhưng ngày hôm nay, con cùng mọi người bước ra để đối mặt với phóng viên, không phải là vì thứ gì khác, mà chỉ để chứng minh một điều, là con cũng đang cố gắng. Sự cố gắng của con không phải là bởi vì cánh của rộng mở của nhà họ Lương, mà là bởi vì Lương Phi Phàm, còn có đứa bẻ trong bụng của con.”
Chỉ vì Lương Phi Phàm và đứa bé trong bụng!!!! Thân thể cao lớn của Lương Phi Phàm sững sờ đứng ở đó, trong chớp mắt, trong lồng ngực bỗng truyền đến một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Không thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để hình dung về cảm giác lúc này, nhưng Lương Phi Phàm biết rõ một điều, đó chính là cảm giác mà anh vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn cảm nhận.
Trong đoạn tình cảm bất ngờ xuất hiện này, có những lúc, anh đã từng nghĩ, có phải là anh luôn một mình tiến về phía trước, còn cô là bị anh nắm lấy kéo theo? Hoặc là có thể nói, chỉ là bởi vì cô đã mang thai đứa con của anh, cho nên cô mới không thể không để anh kéo đi như vậy!!
Từ trước đến nay, anh luôn là người không cần phải suy đoán tâm tư của người khác, nhưng những lúc đối mặt với Bạch Lộ, anh thừa nhận bản thân đôi khi cũng có cảm giác bất an, chỉ là vào thời khắc này, mọi bất an dường như đều tan biến.
Trong đoạn tình cảm này, người cố gắng từ đầu đến cuối không phải chỉ có duy nhất một mình anh, cô cũng đang nổ lực để tiến gần hơn về phía anh....
Lương Phi Phàm bước nhanh về phía trước, đưa bàn tay to lớn nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Anh cùng em đi ra ngoài.”
Anh quả thật không nên đem cô dấu ở phía sau lưng mình, vốn dĩ tính cách của cô vô cùng kiên cường, chỉ là bởi vì không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào, mà anh đem cô bao bọc trong vòng tay. Vậy thì cô cùng những người phụ nữ khác, có gì khác biệt kia chứ?
Anh nguyện ý che chở cô khỏi mọi phong ba bão táp, nhưng, có lẽ, anh cũng nên để cô thữ đối mặt với mọi thứ xem sao.......
Trước khi Lương Phi Phàm cùng Bạch Lộ bước ra ngoài, Quan Triều cũng vừa chạy đến, Lương Phi Phàm đặc biệt sắp xếp người sơ tán đi đám phóng viên, lúc này mới để Quan Triều đưa Tần Trân Hi rời đi trước, tất nhiên là cũng sắp xếp Lương Vô Minh, Lương Kiếm Nam cùng Lí Đường Lâm rời đi cùng Tần Trân Hi.
Lương Kiếm Nam ép Bạch Lộ đối mặt với đám phóng viên, trong lòng tất nhiên là đã có mưu tính từ trước----
Đám phóng viên hôm nay có mặt ở đây, nhất định là đã nhận được tin tức gì đó, bọn họ thân là trưởng bối của Lương Phi Phàm, tất nhiên là không tiện ra mặt, bằng không mọi người còn tưởng rằng Lương gia đã đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ cần người của Lương gia một ngày còn chưa thừa nhận cuộc hôn này, vậy thì bên ngoài có lan truyền thế nào đi chăng nữa, thì tất cả cũng là chỉ “tin đồn” mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến đây, ông cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, vui vẻ cùng Quan Triều ra ngoài từ cửa sau, rời khỏi nhà hàng.
Tài xế đưa bọn họ đến đây cũng vừa hay lái xe đến, Lương Kiếm Nam cùng Lương Vô Minh đều bước lên chiếc xe đó. Tần Trân Hi rất tự nhiên mà đi đến xe của Quan Triều.
Lí Đường Lâm nhìn thấy Lương Kiếm Nam cùng Lương Vô Minh đều đã bước lên xe, nhưng không lập tức bước lên xe theo bọn họ.
Lúc Bà ta đi ngang qua người Tần Trân Hi, cố tình dừng lại.
Từ lúc mới bắt đầu, Tần Trân Hi đã nhạy bén phát giác được, ánh mắt Lí Đường Lâm nhìn bà vô cùng kỳ lạ, cảm giác như Lí Đường Lâm đang vô cùng khẩn trương một điều gì đó, tinh thần cũng vô cùng lơ đãng, khiến Tần Hân Hi cảm thấy, Lí Đường Lâm như có gì muốn nói với bà.
Tần Trân Hi suy nghĩ một lúc, vẫn là chủ động mở lời: ‘Bà Lương, có phải là có gì muốn nói với tôi hay không?”
Lí Đường Lâm bỗng nhiên biến sắc, cắn chặt môi, trầm ngâm trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Bà Tần, xin tha thứ cho sự đường đột của tôi......”
Xem thêm...