“EC không công bố tin tức, nhưng tôi đã điều tra được Bạch Lộ có tham gia.”

Sở Úy Dạ xoay bút máy trong tay, khóe môi nhếch lên: “Ồ, Lương Phi Phàm làm vậy cũng là suy nghĩ cho cô ấy hay không có lòng tin với cô ấy vậy?” Trợ lý không nói tiếp, dừng một chút mới nói: “Sở tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của Lương tiểu thư, cô ta nói có chuyện muốn nói với anh, còn nói anh nhất định sẽ có hứng thú.”

“Lương tiểu thư?” Ngón tay cái của Sở Úy Dạ chậm rãi vuốt ve cằm mình, hơi nhíu mày: “Lương Tịnh Tiêu sao?”

“Đúng vậy!”

“Có nói là chuyện gì không?”

“Không, nhưng cô ta nói có liên quan tới Bạch Lộ.”

Ánh mắt Sở Úy Dạ lóe lên, phất phất tay: “Gọi điện lại cho cô ta, hẹn thời gian xong thì nói cho tôi biết.”

Trợ lý gật đầu cáo lui.

Sở Úy Dạ khẽ động chân, ghế dài lập tức xoay hai vòng, thân thể cao lớn của anh dựa vào ghế, cổ ngước lên trần nhà, gương mặt vừa cương nghị vừa tuấn tú.

Bạch Lộ, cô lại có nhược điểm gì rơi vào tay người khác rồi sao?

Thật ra tôi đột nhiên có chút nhớ cô rồi...

Bạch Lộ cầm cốc nước, động tác có chút cứng ngắc, cả người ngây ngẩn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hai mắt mở to nhìn về phía cửa chính, một lát lại nhìn đồng hồ treo tường.

Hai kim đồng hồ thay nhau tạo thành một đường thẳng, cứ lặp đi lặp lại.

Nửa giờ đã qua, Lương Phi Phàm vẫn chưa tới.

Cô bất an đặt cốc nước lên bàn, một nửa cốc vẫn còn nguyên, chưa động tới, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về trước cửa, trong tay nắm chặt điện thoại. Cô tìm dãy số của Lương Phi Phàm trên màn hình, nhưng cô lại không có dũng khí ấn nút gọi.

Anh vừa bảo cô ở đây chờ anh...

Nhưng giọng nói của anh rất kì lạ... có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Không... Sẽ không!

Lương Phi Phàm là ai? Anh là người không gì không làm được, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...

Hơn nữa những người kia tuy trông có vẻ hung ác nhưng lại rất cung kính với anh, huống chi không phải anh đã từng nói sao? Đó là người do Lương Vô Minh phái tới, Lương Vô Minh là ông nội của anh, chắc chắn sẽ không làm hại anh...

Bạch Lộ tự an ủi mình, nhưng mỗi lần nhìn về phía cửa thì cô lại cảm thấy bất an..

Cô chưa từng lo lắng như thế vì một người đàn ông bao giờ.

Ba chữ “Lương Phi Phàm” giống như một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy trái tim cô, khống chế hô hấp của cô, nắm giữ tất cả dây thần kinh trên người cô kiến cho tâm trạng của cô phập phồng lo sợ, không cách nào bình tĩnh được.

Cô... thật sự đã yêu người đàn ông chói mắt kia rồi sao?

Bạch Lộ cắn môi, dừng lại một chút, đau khổ nhếch miệng lên, vì sao cô không dám thừa nhận chứ?

Thật ra... chỉ là cô sợ hãi thừa nhận mà thôi...

Cô và Hướng Long Cẩm ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa từng có tâm trạng bất an như bây giờ, ngay cả khi bọn họ đã nói đến chuyện cưới gả thì cô cũng không vì anh tới gần mà mặt đỏ tim run...

Nhưng từ khi nào “tổng giám đốc Lương” đã biến thành “Lương Phi Phàm”, từ khi nào anh không ở cạnh cô thì đầu óc của cô sẽ ngập tràn hình ảnh của anh, từ khi nào cô thấy anh cười một cái thì lòng cô lại rối loạn như vậy chứ?

Có lẽ đã bắt đầu từ lâu rồi, chỉ là điều đó luôn ẩn giấu tận sâu trong lòng cô, bởi vì cô luôn cảm thấy giữa cô và anh không có khả năng nên mới không dám suy nghĩ.

Bởi vì khoảng cách giữa hai bọn họ giống như giữa trời và đất vậy...

Nhưng giờ phút này, chỉ cần cô vừa nghĩ tới anh có lẽ sẽ vì cô mà gặp phải phiền phức gì đó thì những cảm xúc kia lập tức khiến cho tình cảm được chôn sâu trong đáy lòng cô bạo phát...

Cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, suy nghĩ hỗn loạn của Bạch Lộ bị cắt đứt, cô nhanh chóng phản ứng lại, nhào ra mở cửa.

Lương Phi Phàm mặc áo khoác màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi hoa văn, gương mặt tuấn mỹ của anh vẫn mang theo vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô vô cùng thâm thúy. Anh duỗi ngón tay ra gõ vào cửa sắt: “Mở cái này ra...”

Bạch Lộ thấy anh mang theo vẻ bình tĩnh, cả người nhẹ nhàng thoải mái, không có dấu hiệu không ổn, cô mới khẽ thở dài một hơi.

Chỉ là sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm, cô lại có chút bất an, vì vậy nhanh chóng mở khóa, kéo cửa sắt ra, còn chưa đợi Lương Phi Phàm tiến đến thì cô đã nhào tới, nắm lấy tay anh, giọng nói gấp gáp.

“Anh không sao chứ?”

“Anh có thể xảy ra chuyện gì được?”

Lương Phi Phàm hưởng thụ cái ôm của cô, hai tay ôm eo cô, đẩy cô vào trong phòng, giọng nói trầm xuống: “Ngoài trời đột nhiên đổ mưa, để anh đi vào đã, thời tiết hơi lạnh.”

Bạch Lộ đáp lại một tiếng, sau đó lùi ra sau hai bước. Lương Phi Phàm vừa bước vào nhà, vừa thuận tay đóng cửa lại, cô đột nhiên nhớ ra: “Vừa nãy có chuyện gì vậy? Liên quan đến em đúng không? Anh nói là ông nội anh phái người tới, nhưng sao ông nội anh lại phái người tới? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao giọng anh trong điện thoại lại kì quái như vậy?”

“Em hỏi nhiều chuyện như vậy, em muốn anh trả lời cái nào trước?”

Lương Phi Phàm nhếch môi, xoay người đè cô vào tường, thân thể cao ráo của anh dán sát vào cô, vừa tạp cảm giác áp bức, lại vừa tạo ra bầu không khí mập mờ...

Bạch Lộ giật mình, cô muốn tránh khỏi hơi thở nóng rực của anh, nhưng sau lưng cô lại là tường, cô bị cố định trong phạm vi của anh, không cách nào tránh được.

Cô cố gắng để cho giọng nói của mình không bị biến dạng, lời nói hơi lắp bắp: “Em chỉ hỏi... hơi nóng vội một chút... Em hi vọng anh có thể trả lời em... vừa nãy không phải bởi vì chuyện của em...”

“Nóng vội như vậy là vì lo lắng cho anh sao?”

Lương Phi Phàm nhíu mày, đáy mắt lạnh lùng lúc này lại mang theo vài phần mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc cằm trơn bóng của cô, vô cùng thích dáng vẻ e lệ của cô, dáng vẻ này khiến anh không nhịn được mà muốn đến gần cô hơn một chút...

“Bé con, anh sẽ trả lời em, nhưng trước khi trả lời anh muốn hỏi em một vấn đề...” Lương Phi Phàm ôm lấy eo cô, ngón tay không nhịn được sờ soạng trên người cô. Cô mặc đồ ngủ đơn giản, anh rất nhanh đã vén được vạt áo cô lên, năm ngón tay linh hoạt đi sâu vào trong, tinh tế cảm nhận làn da trắng nõn nà của cô.

Giọng Lương Phi Phàm hơi khàn khàn, mang theo sự gợi cảm của đàn ông: “Vừa nãy em nói nghe giọng anh có chút kì quái đúng không? Có muốn biết vì sao không?”

Bạch Lộ vô thức hít sâu một hơi, muốn đẩy bàn tay anh ra khỏi người cô, giọng run rẩy: “Em, em không biết...”

“Muốn biết không?”

Cô cắn môi, gương mặt đỏ bừng, biểu cảm ý loạn tình mê khiến cô giống như một con mèo lười biếng, những sợi lông mềm mại cọ vào tim anh, khiến toàn thân anh ngứa ngáy, dục vọng đối với cô càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

“Ngoan... hiện giờ anh sẽ nói cho em biết vì sao?”

Giọng nói của anh giống như rượu khiến người ta say mê, cũng giống như có ma lực khiến cả người cô nóng rực...

Vốn dĩ hai người đã có nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng trừ lần đầu tiên kia ra, thì bọn họ cũng chưa từng quan hệ một cách đúng nghĩa...

Trước đó Lương Phi Phàm vì kiêng kị đứa bé trong bụng cô, nhưng bây giờ...

Đã sắp ba tháng rồi, anh cũng đặc biệt hỏi bác sĩ Quan rồi, như vậy hiện giờ, anh sẽ không chờ thêm nữa. Anh muốn cô!

Anh cong người, ôm người phụ nữ thần trí mơ hồ kia lên, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ, sau đó dùng chân đạp cửa ra, đặt cô lên trên tấm ga trải giường lớn màu xanh.

Thân hình cao lớn của Lương Phi Phàm cũng đè lên người cô, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, cảm xúc của Bạch Lộ dường như được thả lỏng, tim cô đập nhanh hơn, vô thức muốn tránh đi, nhưng cô vừa chuyển động thì lại bị người đàn ông kia chế trụ.

“Tránh làm gì?” Lương Phi Phàm nhếch môi lên, khẽ cười một tiếng, đáy mắt tản ra ánh sáng thâm trầm, dường như có thể câu hồn người khác: “Đồ ngốc, em trốn thoát sao?”

“Lương... ưm...”

Bạch Lộ vừa định lên tiếng thì môi của Lương Phi Phàm đã hôn xuống, ngăn chặn câu nói tiếp theo của cô.

Nụ hôn của anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy nhưng lại khiến người ta đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được. Cho dù trước đó trong lòng vẫn còn khúc mắc, nhưng Bạch Lộ cũng sẽ bị anh thuần phục, nói gì đến hiện tại?

Đáy lòng cô vẫn có âm thanh kêu gào, Bạch Lộ, không phải mày yêu người đàn ông này sao? Nếu yêu anh thì sao lại đẩy anh ra?

Đúng vậy, nếu yêu anh, thì sao lại đẩy anh ra chứ?

Rất nhanh, cô đã không kìm chế được mà hôn đáp lại, Lương Phi Phàm ngẩn người ra, sau đó nhếch môi lên, nhẹ nhàng giữ chặt eo cô, hôn càng lúc càng sâu...

Hai người hôn nhau một lúc lâu. Nụ hôn của Bạch Lộ vốn không thuần thục, nhưng cho dù vụng về tới đâu thì chỉ cần cô đáp lại, Lương Phi Phàm cũng sẽ cảm thấy bản thân mất kiểm soát.

Anh bắt đầu cởi quần áo trên người cô, đến khi chiếc áo cuối cùng bị anh cởi ra, Bạch Lộ cảm thấy trước ngực mình mát lạnh thì cô mới giật mình, đỏ mặt hô lên một tiếng, định đưa tay che ngực lại.

Lương Phi Phàm quỳ gối giữa hai chân cô, thấy hành động đáng yêu của cô, khóe miệng anh khẽ cười, sau đó trực tiếp dùng một tay giữ chặt tay cô, tay còn lại vuốt ve phần ngực đang nô cao của cô.

“Có chỗ nào anh chưa thấy đâu? Che cái gì?”

Giọng của anh khàn khàn, một tay cởi áo sơ mi của chính mình ra, động tác kia vừa gấp rút vừa thô bạo, cúc áo sơ mi hàng hiệu bị anh kéo đứt, rơi lả tả trên sàn nhà.

Bạch Lộ không biết nên nhìn đi đâu, cô muốn rút tay mình ra, nhưng bàn tay của anh lại giữ tay cô rất chặt, động tác lại vô cùng khêu gợi. Anh tự mình làm mọi chuyện như vậy... giống như... đang tự xử vậy.

“Đừng, anh... tay của anh... đừng như vậy...”

“Không thoải mái sao?” Xem thêm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play