Sau khi Lương Tịnh Tiêu nói một tràng dài, cô suýt nữa không nhịn được mà tự vỗ tay tán thưởng chính mình.
Vừa rồi là tình thế cấp bách, căn bản cô không nghĩ được nhiều, chờ sau khi nói xong, cô mới cảm thấy đây là lần đầu tiên cô ăn nói có sức thuyết phục như thế.
Quả nhiên, rất nhanh, cô đã thấy lông mày Lương Phi Phàm nhíu lại, đáy mắt có chút cảm xúc, mặc dù rất nhanh nhưng cô cũng bắt được. Cô cho rằng lời nói của cô đã có tác dụng.
“Tịnh Tiêu, có một số việc, anh vốn không muốn truy cứu, nhưng em đã nói ra, thì anh cũng không ngại nhiều lời...”
Lương Phi Phàm cụp mắt xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua đĩa CD kia, đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng, khớp xương thon dài của anh gõ lên mặt bàn tạo ra tiếng vang nhỏ xíu, nhưng ở trong không gian nhỏ này thì lại khiến người đối diện cảm thấy áp bức.
“Em không thích cô ấy cũng được, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy là con của anh, mà cô ấy cũng sẽ trở thành chị dâu của em. Em hẳn là biết anh không nói chuyện gì mà anh không chắc canh, cũng sẽ không làm chuyện mà anh không nắm chắc mười phần. Cho nên, về sau em không cần lãng phí thời gian lên người Bạch Lộ nữa. Chuyện trước kia anh đều bỏ qua, nhưng sau khi kết hôn, anh sẽ nói với bố để cho em và Hướng Long Cẩm dọn ra ngoài ở, đây là anh dọn sẵn đường lui cho em. Em không cần đối diện với người em không thích, anh cũng không bắt buộc em phải thích cô ấy, còn nữa, anh hi vọng chuyện này thật sự không liên quan gì đến em.”
Anh chỉ vào đĩa CD, đương nhiên là nói chuyện chiếc đĩa CD kia.
Hốc mắt Lương Tịnh Tiêu đỏ bừng: “Vì sao? Vì sao lại là em dọn ra ngoài? Sao em phải nhường chỗ cho cô ta?”
“Em muốn ở lại nhà họ Lương?” Lương Phi Phàm kinh ngạc, sau đó nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu em thật sự muốn ở chỗ này thì anh cũng không phản đối, dù sao nơi này cũng có phòng cưới của em và Hướng Long Cẩm, chẳng qua anh muốn nói rõ với em, sau này gặp cô ấy thì em phải ngoan ngoãn gọi một tiếng chị dâu.”
“Anh... anh nói gì?” Lương Tịnh Tiêu không dám tin, lắc đầu: “Không! Em không chấp nhận.”
“Tịnh Tiêu, anh cũng không thích Hướng Long Cẩm, nhưng em thích nên anh cũng đồng ý, không phải sao?”
Ý là cô không có quyền lợi thích hay không thích, bởi vì anh đã quyết định kết hôn cùng Bạch Lộ, cho nên người phụ nữ kia nhất định sẽ trở thành chị dâu của Lương Tịnh Tiêu cô?
Dựa vào đâu?
Cô không đồng ý! Cô tuyệt đối không đồng ý!
Lương Tịnh Tiêu nắm chặt tay, có chút mất kiểm soát, nhưng lý trí còn sót lại trong cơ thể nói cho cô biết, bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, chỉ khiến cho bản thân tức giận mà thôi. Cô không nên tiếp tục ở lại nơi này tranh cãi cùng Lương Phi Phàm nữa, hẳn là cô nên ra tay độc ác hơn...
Đúng, cô không nên nhân từ nương tay, cô nên trực tiếp để cái đĩa CD kia bị tung lên trên trang nhất các báo, đến lúc đó, cô muốn nhìn thử xem, Bạch Lộ kia còn mặt mũi nào gả cho anh trai cô?
Đến lúc đó, cho dù anh trai cô có bản lĩnh một tay che trời thì khi tin tức đó phát ra, hôn sự cũng không còn do anh định đoạt nữa.
...
“Được, hôn sự của anh em không xen vào nữa, yên tâm, em sẽ dọn ra ngoài cùng Long Cẩm, tuyệt đối sẽ không làm chướng mắt hai người.
Lương Tịnh Tiêu âm thầm quyết định, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không cam lòng, nói một câu với Lương Phi Phàm xong, cô lập tức quay người rời đi.
Lương Phi Phàm thấy cô đóng cửa “rầm” một cái, nghĩ đến việc hiện tại cô đang mang thai, từ nhỏ lại được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, tính khí không tốt, cho nên anh cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Đầu hơi đau, anh lấy một điếu thuốc ra khỏi ngăn kéo, châm lửa đốt lên, ngồi trên ghế chậm rãi hút. Đôi môi mỏng khêu gợi phun ra từng làn khói trắng mờ ảo, cả khuôn mặt anh giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, giống như lạc vào một không gian khác, không hề chân thực.
Một lát sau, anh mới dụi điếu thuốc lá trong tay, bỏ đĩa CD kia vào trong laptop.
Màn hình rất nhanh đã xuất hiện hình ảnh...
Không có gì bất ngờ, trên màn hình là hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ trần truồng ôm lấy nhau, người đàn ông kia không phải anh, đang đè trên người người phụ nữ kia, phát ra âm thanh mạnh mẽ, vô cùng kích thích, hơn nữa còn có tiếng rên rỉ...
Gương mặt người phụ nữ cũng không rõ ràng, nhưng hình ảnh rất nhanh đã được chuyển cảnh, người đàn ông kia túm lấy eo người phụ nữ, tiến vào từ phía sau, trong nháy mắt đó, anh nhìn thấy người phụ nữ kia có gương mặt giống Bạch Lộ chín phần, chẳng trách ông nội và bố lại tức giận như vậy.
Nếu như không phải hiện giờ anh chắc chắn rằng người ở cùng anh hai tháng trước là Bạch Lộ thì nhất định anh sẽ cho rằng người trong đĩa CD này là cô.
Điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, Lương Phi Phàm nhíu mày lại, không nghe điện thoại.
Đối với đàn ông bình thường thì hình ảnh như vậy quá mức kích thích, anh chỉ vừa nghĩ tới hai chữ Bạch Lộ thì lửa nóng trong người giống như bị đốt lên, dục vọng vô cùng mãnh liệt khiến cho máu nóng cả người anh sôi trào, bộ phận ở dưới bụng dần dần cứng lên.
Ngón tay anh khẽ động, anh tắt màn hình đi, lúc này mới cầm điện thoại lên.
Cái tên phía trên điện thoại khiến cho gương mặt của anh hòa hoãn lại, anh ấn nút nghe, dục vọng còn sót lại của anh khiến giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
“Ừm, về nhà rồi?”
Bạch Lộ đã sớm về đến nhà, nhưng cô do dự rất lâu mới dám gọi điện cho Lương Phi Phàm. Lúc nãy đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, trực giác của cô đoán rằng chuyện đó có liên quan tới cô, không ngờ hiện giờ nghe thấy giọng của Lương Phi Phàm có chút kì lạ, trái tim cô càng xiết chặt lại, nói năng lộn xộn.
“Anh... Anh sao rồi? Giọng của anh sao thế? Có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không? Vừa nãy những người kia đã làm gì anh? Anh ở đâu? Em đến tìm anh... Không phải có liên quan đến em sao? Em có thể giải thích mà, để em đến giải thích...”
Cô không rõ là chuyện gì nhưng đã muốn giải thích để giải vây cho anh sao?
Nghe lời nói của Bạch Lộ, trong lòng Lương Phi Phàm có sự rung động không cách nào diễn tả được, dường như có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng của anh.
Từ nhỏ tới lớn, anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có vô số người chạy theo đuôi anh...
Có một câu nói rất hay, muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.
Một người, muốn đứng ở vị trí càng cao, thì càng phải bỏ ra nhiều thứ hơn người bình thường.
Từ khi anh hiểu chuyện tới nay, anh rất rõ ràng vị trí của mình, anh muốn thành công thì không thể mềm lòng, càng không thể có nhược điểm.
Cho nên, người như anh vốn dĩ không cần người khác lo lắng, cũng không có ai lo lắng cho anh...
Nhưng cảm xúc mà trước đây anh cho là dư thừa, hiện giờ lại được nói ra từ trong miệng một người phụ nữ, hơn nữa còn nói qua điện thoại lại khiến cho Lương Phi Phàm cảm thấy ấm áp...
Ngón tay của anh khẽ giật giật, sau đó anh lên tiếng, giọng điệu vẫn trầm thấp như cũ, lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn: “Ở nhà chờ anh, anh về ngay.”
Anh cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe, trực tiếp xuống lầu.
Lương Vô Minh đã về, Lương Kiếm Nam cũng về phòng, Lương Tịnh Tiêu đang ở phòng của mình, chỉ còn Lí Đường Lâm ở phòng khách. Vừa thấy con trai bước xuống, bà lập tức đứng lên nghênh đón.
“Phi Phàm.”
“Mẹ.”
“Con muốn ra ngoài sao?”
Lương Phi Phàm lặng lẽ gật đầu: “Có chút việc phải xử lý.” Anh dừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Mẹ, buổi tối không cần chờ con, chắc con không trở về đâu.”
Lí Đường Lâm lo lắng: “Phi Phàm, mẹ cũng xem qua nội dung chiếc đĩa kia rồi, mẹ nghĩ hẳn là con cũng xem rồi, người phụ nữ trong đó thật sự không phải là... Bạch Lộ đấy chứ?”
Lương Phi Phàm đưa tay vỗ vào vai mẹ, an ủi bà: “Mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ mọi chuyện rõ ràng con sẽ cho mẹ, bố, và ông nội một câu trả lời thỏa đáng. Hiện giờ cho dù con nói nhiều hơn nữa thì mọi người cũng sẽ cảm thấy con đang thiên vị cô ấy mà thôi, nhưng mà mẹ à, mẹ phải tin tưởng mắt nhìn người của con trai mẹ!”
“Ôi, đứa nhỏ này, từ nhỏ đến giờ đều có chủ kiến như vậy, con làm chuyện gì mẹ cũng không cần lo lắng, nhưng mà chuyện này... dù sao đó cũng là con dâu cuả nhà họ Lương chúng ta, hẳn con cũng biết cửa ải của bố con là khó khăn nhất, hiện giờ lại có thêm chuyện này...” Lí Đường Lâm thở dài một hơi, nói thật lòng: “Phi Phàm, mẹ cũng không muốn nói dối con, mẹ không ghét cô ấy, nhưng nếu muốn làm con dâu của nhà họ Lương chúng ta thì cô ấy còn kém quá xa... Trước đó mẹ đồng ý là bởi vì mẹ biết trong bụng cô ấy mang thai con của con, nhưng bây giờ...”
“Mẹ, cho con chút thời gian.” Lương Phi Phàm biết lo lắng của Lí Đường Lâm không phải là không có lý: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho tốt là được, con ra ngoài trước.”
Lí Đường Lâm còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt con trai bà lại không nói gì nữa, chỉ cặn dặn anh phải cẩn thận, sau đó đưa mắt nhìn con trai rời đi.
Những năm gần đây, bà vẫn luôn tu thân dưỡng tính, hi vọng người bên cạnh mình, bao gồm cả bà đều sống thật vui vẻ...
Chuyện tình yêu này, bà chưa từng được trải nghiệm, giống như năm đó...
Gương mặt cao quý của Lí Đường Lâm hiện lên một tia đau đớn, những chuyện kia đã qua lâu như vậy, bà tưởng rằng cả đời sẽ không nhớ đến nữa, nhưng không ngờ khi nhớ tới lại đau khổ như vậy...
Chỉ là giờ khắc này, chuyện đó đột nhiên xẹt qua trong đầu bà...
Phi Phàm, Phi Phàm...
Người nhà đều thích gọi anh là A Phàm, nhưng bà lại thích gọi là Phi Phàm, bà vẫn luôn nhớ đến lúc đặt cái tên này cho anh, bà đã có tâm trạng như thế nào...
“Phu nhân, lão gia nói đau đầu, muốn uống cà phê do phu nhân pha.”
Giọng của người giúp việc vang lên, giọng điệu cung kính, cắt ngang hồi tưởng của Lí Đường Lâm.
Khi bà xoay người sang chỗ khác, gương mặt đã khôi phục lại sự cao quý thường ngày.
“Tôi biết rồi, đi xuống trước đi...”
Sở Úy Dạ vừa kí tập tài liệu sau cùng, trợ lý lập tức gõ cửa.
Anh không ngẩng đầu, khẽ lên tiếng: “Vào đi.”
Trợ lý là đàn ông, đi theo anh đã nhiều năm, sau khi trợ lý đặt xấp tài liệu trong tay xuống mới bắt đầu báo cáo: “Sở tổng, sắp có giải thi đấu thiết kế quốc tế, chúng ta đã có danh sách những người tham gia rồi, hiện giờ đang ở trong tập tài liệu màu xanh kia, Sở tổng cảm thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi làm ngay.”
“EC có những ai tham gia?”
Xem thêm...