“Để cô ta vào đi!”

Hạ Thi Văn bước từ trên cầu thang xuống, chiếc váy trắng xòe nhẹ nhàng di chuyển theo như bông hoa chuyển động trong gió, cả giọng nói lẫn vẻ mặt của cô đều rất bình tĩnh.

Lúc nãy cô đứng ở trên ban công phơi đồ đã nghe thấy dưới này ồn ào, ngó xuống cô mới nhìn thấy là Khúc Thuần Nhã làm loạn. Mới đầu cô cũng chỉ nghĩ quản gia sẽ đuổi cô ta đi, ai ngờ cô ta vẫn cứng đầu đứng đó, lại còn hét lên tên của cô, cuối cùng cô cũng không thể để quản gia khó xử được. Thôi thì để cô ta vào đi, giải quyết tất thảy một lần cho xong!

“Thiếu phu nhân, Khúc tiểu thư không phải loại người dễ đối phó đâu!”

Thực ra quản gia cũng rất ghét cô nàng Khúc Thuần Nhã này! Hồi trước, khi thiếu gia vẫn ở ngôi biệt thự ở ven ngoại ô đó, cô nàng này được hắn đưa đến đó vài lần. Trước mặt hắn thì cô ta luôn ra vẻ ngoan hiền, nhưng mỗi khi hắn bận việc, cô ta lại ngồi ở phòng khách sai bảo đủ kiểu, đến ông dù là quản gia già đã theo thiếu gia bao nhiêu năm vậy mà vẫn phải hạ mình nghe theo lời cô ta.

Lần đầu đến đã hung hăng, càng những lần sau cô ta lại càng được đà lấn tới, có lần cô ta còn đổ cả cốc nước nóng lên mặt một nữ hầu làm cho cô nữ hầu đó bị bỏng rát một bên mặt. Vậy mà lúc Tư Hạo Hiên đi xuống, cô ta lại đổ cho cô nữ hầu đó định hất nước nóng vào mặt mình nhưng lại không cẩn thận đổ vào bản thân.

Vậy nên ai cũng rất ghét cô ta, nghe đến tên Khúc Thuần Nhã là hầu như mặt mọi người đều trở về trạng thái chán ghét tột độ!

Nhưng Hạ Thi Văn thì lại khác, cô lương thiện, dễ mến hơn Khúc Thuần Nhã rất nhiều, cả đời ông đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, vậy nên để đánh giá một người, ông chỉ cần nhìn họ qua lần đầu tiên là biết con người họ sẽ như thế nào. Cô cứng đầu nhưng lại rất tốt bụng, sáng nay tuy thức ăn không hợp khẩu vị, cô không ăn được nhiều nhưng cũng chẳng hề kêu than. Bây giờ coi như ông đã biết vì sao thiếu gia nhà ông lại kết hôn với cô thay vì vị Khúc tiểu thư kia rồi!

“Cảm ơn ông, tôi cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt đâu!”

Cô cười lém lỉnh, nháy mắt nói khiến ông cũng không cách nào phản bác, chỉ đành thở dài rồi ấn nút mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, Khúc Thuần Nhã đã lao vào như một người điên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô ta không nhịn được mà chỉ muốn lao vào rạch nát mặt Hạ Thi Văn ra.

Bốp!

Khúc Thuần Nhã lao đến quá nhanh khiến cho cô không cách nào tránh kịp, cuối cùng lúc sờ trên mặt đã thấy má mình in năm dấu vân tay đỏ bừng.

“Thiếu phu nhân…Khúc tiểu thư, xin cô có tự trọng!”

Quản gia nghe tiếng kêu vang dội vừa vang ra mà không nhịn được lo lắng cho cô. Cô ra dấu không sao, quản gia đành bất đắc dĩ im lặng. Mắt ông liếc nhìn lên chiếc camera đang sáng một dấu đỏ, trong lòng càng sốt ruột. Rốt cuộc thiếu gia đang xem mà, tại sao không đưa ra chỉ thị nào vậy, thật là khiến ông khó xử!

“Tự trọng? Cô ta cướp đi vị hôn phu của tôi, tại sao tôi lại là người không tự trọng?”

Khúc Thuần Nhã điên cuồng gằn ra từng chữ, mắt cô ta căm tức liếc nhìn Hạ Thi Văn. Khuôn mặt của cô ta cũng xinh đẹp không kém Hạ Thi Văn, cũng là tiểu thư con nhà gia đình danh giá, vậy mà tại sao những thứ cô ta vất vả nỗ lực lắm mới có được lại lần nữa rơi vào tay Hạ Thi Văn cơ chứ?

“Khúc tiểu thư, cướp đi vị hôn phu của cô là lỗi của tôi, tôi thành thật xin lỗi cô, cái tát này của cô coi như tôi đã trả hết nợ. Từ giờ mong cô đừng phiền tôi nữa!”

Hạ Thi Văn từ từ ngẩng đầu lên, tay ôm trên má bỏ thõng xuống, khoanh hai tay lại, nói rất bình tĩnh.

“Cái tát này làm sao mà trả hết được chứ? Hạ Thi Văn, Tư Hạo Hiên anh ấy phải là của tôi, của tôi!”

Cô ta như người điên mất hết lí trí, hét lên một cách điên cuồng.

Trái ngược với vẻ điên cuồng của cô ta, Hạ Thi Văn lại rất bình tĩnh. Cô đã nghĩ đến trường hợp này rồi, nhưng không ngờ cô ta lại điên cuồng đến vậy!

“Cô nói Tư Hạo Hiên là của cô thì là của cô sao? Anh ấy căn bản cũng không phải là một món đồ chơi cho cô định đoạt số phận đâu! Hơn nữa cô còn kém tôi 2 tuổi, mong cô cư xử phải phép!”

“Hạ Thi Văn, thứ con gái có mẹ mà không được mẹ dạy như cô, tôi cũng chẳng cần phải cư xử phải phép làm gì! Chắc chắn là do cô đã cho anh ấy uống thứ bùa mê gì đó, nếu không thì dựa vào đâu mà anh ấy lại thích một người con gái phóng túng như cô được cơ chứ?”

Câu nói này đã chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong tim cô, cô phải cố gắng mãi, nắm chặt hai bàn tay thành đấm mới ngăn mình không giơ tay lên tát lên mặt cô gái đang hét lên điên cuồng trước mặt cô.

Phóng túng ư? Có phải Khúc tiểu thư này đang tự nói bản thân mình không vậy?

Vẫn là ánh mắt ấy, Hạ Thi Văn nhìn từ đầu đến chân của cô ta, nở nụ cười chế nhạo.

“Tôi đã nói với cô chưa nhỉ? Đêm qua, thực ra anh ấy không hề bận công việc ở tập đoàn, mà là thời gian đó anh ấy ở cùng với tôi!”

Ánh mắt từ trên nhìn xuống của Hạ Thi Văn khiến cô ra không vừa mắt một chút nào. Dựa vào đâu mà Hạ Thi Văn có thể nhìn cô ta với ánh mắt đó cơ chứ?

“Cô với anh ta ở với nhau, vậy thì có liên quan gì đến tôi? Bây giờ tôi là vợ của Tư Hạo Hiên, cô làm như vậy khác nào tiểu tam đi quyến rũ người khác cơ chứ? Xem ra, tiểu thư đài các như cô cũng không có khác gì hoa tiếp khách là bao, cũng là thứ thích chen chân vào phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!”

Hạ Thi Văn mỉm cười, nụ cười như hoa hồng trong mưa, cô đang giương lên những cái gai sắc nhọn để tự bảo vệ lấy bản thân mình…

Quả thật cô cũng là người có lỗi, nhưng mà cô cũng là không còn sự lựa chọn nào khác cả, bất đắc dĩ cô mới phải làm vậy, cô cũng xin lỗi cô ta rồi, vậy mà cô ta còn động chạm đến mẹ cô, lần này cô không thể ngồi im mà không phản công được!

“Cô….Hạ Thi Văn, tôi liều mạng với cô!”

Nói rồi, cô ta xông đến Hạ Thi Văn, giơ tay thật cao rồi hạ xuống….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play