Bây giờ, Tư Hạo Hiên thực sự không thể tin nổi vào mắt mình được. Người mà hắn coi là em gái ruột, hết lòng chăm lo, bảo vệ mà lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!

“Vu Ngạo Ân, có lẽ là Khúc Thuần Nhã cô ấy trả thù cho bố mẹ đã mất của mình thôi, chắc chắn là cô ấy muốn trả thù Hạ gia nên mới làm ra loại chuyện như thế này! Khúc Thuần Nhã căn bản không phải người xấu!”

Cộp!

Vu Ngạo Ân đặt mạnh chiếc ly trong tay xuống mặt bàn, làm cho thứ chất lỏng màu đỏ trong ly bị sánh ra bên ngoài, chảy như máu.

Anh ta bỏ chân để trên bàn xuống, ngón tay trỏ không kìm được gõ mạnh xuống bàn, giọng nói vô cùng nghiêm túc:

“Tư Hạo Hiên, tôi đã nói cậu rất nhiều lần rồi, cậu còn chấp mê chấp muội đến bao giờ nữa! Khúc Thuần Nhã cô ta căn bản không phải là con gái ruột của chú Khúc, cô ta là con riêng của Trình Cơ, người đã trực tiếp làm hại đến Khúc gia đó, cậu còn muốn không tin đến bao giờ?”

Sau đó bình tĩnh lại, anh ta nói:

“Tư Hạo Hiên, sự thật chính là sự thật, dù cậu không tin nhưng điều đó không thể nào thay đổi. Cậu không dám điều tra về Khúc Thuần Nhã, nhưng tôi đã điều tra. Cô ta căn bản không phải là người cậu nên bảo vệ, cậu nói cậu như bây giờ, chú Khúc trên trời nhìn thấy cậu đi sai đường như vậy, chú ấy sẽ cảm thấy thế nào?”

Từng câu từng chữ Vu Ngạo Ân nói đều như một cú đánh thật mạnh vào tim Tư Hạo Hiên. Mới vừa rồi, Tư Hạo Hiên còn không tin những gì diễn ra là sự thật, vậy mà bây giờ Vu Ngạo Ân nói lại quá sức thuyết phục hắn.

Sự thật giờ đang hiển hiện ngay trước mắt, hắn còn có thể chối được sao?

Rõ ràng hắn đã cùng Vu Ngạo Ân đến nhà giam của bốn tên côn đồ kia, hỏi kĩ càng mọi chuyện, cũng chính miệng chúng đã khai là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nổi tiếng cùng với một người đàn ông tên Mallor, còn có cả ảnh của Khúc Thuần Nhã nữa, làm sao hắn có thể cố chấp không tin cô em gái mà hắn cưng chiều nửa năm nay lại làm ra những việc như thế này cơ chứ?

Mới lúc nãy, Tư Hạo Hiên chỉ gọi cho Khúc Thuần Nhã để kiểm chứng lại thôi, vậy mà không ngờ cô ta lại sợ đến nỗi “giấu đầu hở đuôi”, hóa ra hắn đã bị cô ta lừa sao?

“Cậu cứ ngồi đây từ từ suy nghĩ cho kĩ đi, bốn tên kia cứ để tôi giải quyết!”

Vu Ngạo Ân để lại một câu nói lạnh lùng rồi cầm lấy áo vest, quay gót bước ra ngoài.

Tất cả tuyến phòng ngự trong lòng Tư Hạo Hiên lần lượt sụp đổ. Một người mạnh mẽ như vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống, trên mặt luôn giữ vẻ lãnh đạm, nay lại thở dài bất lực và tuyệt vọng đến vô cùng.

Hóa ra từ trước đến giờ, tất cả hoàn toàn là sai lầm của hắn, hắn đã tin tưởng và bảo vệ sai người mất rồi!

Ngồi thần ở ghế một lúc lâu, không biết từ lúc nào hắn đã uống hết sạch chai rượu vang đỏ, vậy mà vẫn không thể lấp đầy khoảng trống vô vọng trong lòng. Cuối cùng, hắn đứng dậy lảo đảo ra về.

Khúc Thuần Nhã lúc này đã nối điện thoại đến thoại đến Mallor, đầu dây bên kia vừa mới nhận, cô ta đã lên tiếng quát:

“Kế hoạch của anh đổ bể rồi kìa Mallor, anh còn có thể ung dung ở đó ư?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười man rợn ngày một to, âm thanh choe chóe làm Khúc Thuần Nhã cảm tưởng cô ta đang đứng ở trước cửa địa ngục.

“Anh….anh nói gì đi chứ?”

Khúc Thuần Nhã run run lên tiếng, hoàn toàn không còn khí thế quát tháo ban nãy nữa.

“Bé cưng Thuần Nhã à, cô cứ hoảng sợ như vậy, làm sao làm được việc lớn cơ chứ? Không phải tất cả thông tin về Hạ Thi Văn với hắn ta hồi bé anh đều cho em biết cả rồi sao? Yên tâm, hắn sẽ không nghi ngờ gì đâu, trái lại còn có kịch hay để xem đây!”

Khúc Thuần Nhã rùng mình, bây giờ cô ta mới biết, cô ta đã hợp tác với quỷ dữ rồi!

Khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trắng bệch lại, giọng nói càng ngày càng sợ hãi:

“Ý anh…ý anh là sao?”

Bên kia tiếng cười vẫn không dứt, trái lại nó còn có vài phần ghê rợn hơn:

“Bé cưng, em cứ chờ đó mà xem nhé! Anh sẽ cho em thưởng thức một vở kịch hay, mà Tư Hạo Hiên, chính là nhân vật chính của vở kịch này!”

“Khoan, ý anh là sao?”

Khúc Thuần Nhã chưa nói hết câu, Mallor đã cúp máy, vứt luôn chiếc điện thoại vào bồn tắm ngập nước.

Hắn choàng áo tắm bước ra ngoài, không gian ngập tràn hơi nước nóng.

Con trai khi vừa tắm xong là đẹp nhất, Mallor cũng không ngoại lệ!

Mái tóc ướt còn đang nhỏ giọt xuống sàn nhà, khuôn mặt còn chút hơi nước đọng trên làn da ẩm ướt, đôi môi hồng màu của rượu, áo choàng bông để lộ ra phần xương quai xanh đẹp đẽ của hắn.

Hắn lười biếng cầm ly rượu vang nằm ngả lưng trên giường, từ ngăn kéo ở bên cạnh rút ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh đã cũ, bị rất nhiều vết loang lổ màu tím hồng của rượu bám lên, tấm ảnh chụp chung của Tư Hạo Hiên, Hạ Thi Văn và Khúc Thiên Minh ngày bé khi Tư Hạo Hiên đi lạc ở Hà Lan. Dù bức ảnh đã bị hắn vạch vài vết dao lên mặt từng người, nhưng trong bức ảnh, nụ cười ngây thơ hồn nhiên của những cô cậu tuổi học sinh vẫn khiến cho Mallor ghen ghét.

Tại sao ai cũng có một tuổi thơ tuyệt đẹp như vậy, tất cả mọi người đều có bạn bè, có thể cười vui vẻ như vậy, tại sao hắn lại không thể có cơ chứ? Hắn đã biết hết tất cả về chuyện Hạ Thi Văn là tiểu thư Khúc gia, biết Khúc Thiên Minh đã nhớ lại, cũng chính hắn là người cung cấp thông tin ngày bé của Hạ Thi Văn cho Khúc Thuần Nhã.

Lý do vì sao ư? Rất đơn giản, hắn ghét nhìn thấy người ta hạnh phúc. Từ nhỏ, áp lực gánh nặng người thừa kế cứ luôn đè trên vai hắn, hắn phải bỏ cả tuổi thơ để học những thứ dành cho người thừa kế mà bản thân hắn không hề muốn. Vậy mà Tư Hạo Hiên lại có thể có được nụ cười vui vẻ đến thế kia, hắn không cam tâm.

Hắn đã không được hạnh phúc, vậy thì ai cũng đừng mong có được hai từ này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play