Mà lúc này, ở trong phòng, Tích Gia Di nghe thấy tiếng ba người nói chuyện từ ngoài hành lang vọng vào, phút chốc liền như thức giấc từ trong mộng…
Tích Gia Di bây giờ, mắt đỏ ngầu ngây dại, tóc tai bù xù rối bời, quần áo xộc xệch, ga giường bị vo vào nhăn nhúm….
Không, không thể để hai người họ nhìn thấy bản thân cô ta như thế này được!
Chỉnh đốn lại tâm trạng và vẻ bề ngoài, cô ta cố gắng nở nụ cười tiếp đón hai người vừa mới mở cửa kia.
“Tích giáo sư!”
“Đã bảo rồi, không có ai cứ gọi tôi là Tích Gia Di là được!”
Cô ta mỉm cười nhìn Hạ Thi Văn, nhưng có vẻ so với hôm trước hai người họ gặp mặt, Tích Gia Di có vẻ hốc hác đi nhiều.
“Cô làm sao rồi? Nghe anh ấy nói cô không cẩn thận ngã bị đập vào cổ tay chảy rất nhiều máu, giờ không sao rồi chứ?”
Hạ Thi Văn lo lắng hỏi han.
Còn Tích Gia Di thì lặng người đi.
Đập….vào cổ tay?
Ha, vậy mà anh cũng nghĩ ra được lý do này.
Là không muốn cho Hạ Thi Văn biết về mối quan hệ thật sự của hai người sao?
“Ừm, ngủ một giấc, tỉnh dậy đã đỡ hơn rất nhiều rồi!”
Tích Gia Di phút chốc giấu sự mỉa mai của mình vào trong, lấy lại nụ cười, đáp.
“Vậy thì tốt rồi! Cũng may hôm nay là thứ bảy, cô có thể nghỉ ngơi một chút mà không lo về việc phải đi làm.”
Tích Gia Di không nói, chỉ mỉm cười.
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó Hạ Thi Văn phải quay lại phòng bệnh của ông, Tư Hạo Hiên cũng định đi theo.
Một bước vừa bước, anh đã bị cánh tay băng bó đấy gạc trắng nắm lấy vạt áo kéo lại, đôi mắt kiên định của Tích Gia Di truyền đến cho anh một ám hiệu.
“Tư Hạo Hiên, sao vậy?”
Hạ Thi Văn không thấy anh bước theo, nghi hoặc hỏi.
“Em đi về phòng trước đi, bác sĩ cần gặp anh để hỏi về tình hình của Tích giáo sư ngày hôm qua, dù sao anh cũng là người đưa cô ta tới bệnh viện mà!”
“Được, vậy khi nào xong thì gọi cho em một tiếng, không cần chạy đi chạy lại bệnh viện với tập đoàn nữa đâu, anh về nghỉ chút đi!”
“Được, em cũng phải tự chăm sóc bản thân nhé!”
Nói rồi, nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Tư Hạo Hiên mới đi theo Tích Gia Di vào phòng.
Cô ta ngồi trên giường, anh ngồi ở phía ghế đối diện, không gian lặng thinh đến đáng sợ.
Không biết vì sao, không gian như vậy, lại làm Tích Gia Di liên tưởng tới lần đầu, lúc cô ta mới gặp anh….
Đó là lần đầu tiên, Tích Gia Di đặt chân vào Tư gia, trong vườn hoa, có một chàng thư sinh ngồi an tĩnh đọc sách, đôi môi thi thoảng nhấp một ngụm trà, mặc bộ đồ tây phục màu trắng, tĩnh lặng như nước, thanh tịnh như trăng, khung cảnh đó làm Tích Gia Di nhớ mãi không quên….
Anh…giống như là một tiểu tinh linh trên trời.
Nhưng cô ta…lại không phải là người bên cạnh chàng tinh linh nhỏ ấy…
Không! Tuyệt đối không thể như thế!
Cô ta chính là người ở bên cạnh anh từ lúc nhỏ, cô ta sẽ không bỏ cuộc như vậy!
Lần này về, chính là để giành lại anh, cô ta tuyệt đối không bỏ cuộc!
Cô ta…không thể bỏ cuộc!
Ánh mắt cô ta trở nên thâm sâu khó lường, lúc này, anh khẽ hắng giọng:
“Có…”
“Tư Hạo Hiên, em nhớ lần đầu gặp anh, bầu không khí cũng như vậy!”
Lời chưa dứt, cô ta đã cắt ngang lời anh.
“Lần đầu em gặp anh, anh cũng là vẻ mặt lạnh lùng ấy, ngồi trong vườn hoa ở biệt thự, thoáng chốc đã được hai mươi mấy năm rồi, thật nhanh a…”
“Đúng vậy, nhưng dù thời gian qua bao lâu, tôi vẫn luôn coi em là em gái, không ai thay thế được vị trí của em trong lòng tôi.”
“Vậy sao?”
Tích Gia Di khẽ cười.
Em gái?
Hai từ này….nghe sao thật đau.
“Anh không muốn Hạ Thi Văn biết được mối quan hệ của anh và em sao?”
Tích Gia Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang né tránh của anh.
Đến lúc này, Tư Hạo Hiên mới ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, cố gắng nhìn người con gái đang ngồi trước mặt anh.
Cô ta vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy…
Đúng. Anh không muốn để cho Hạ Thi văn biết.
Bởi vì anh vẫn rất nghi ngờ, Tích Gia Di rời đi năm năm, lần này quay về chắc chắn không chỉ do mỗi tờ di chúc đính ước của ba anh.
“Vẫn chưa đến lúc. Hiện tại em đang là giảng viên của cô ấy, anh không muốn để cho hai người thấy mất tự nhiên.”
Lời trong đầu một kiểu, lời nói ra bên ngoài là một kiểu.
“Hạ Thi Văn thật hạnh phúc, có một người luôn lo nghĩ, bảo vệ cho cô ấy. Còn em, không bị người ta lợi dụng, em đã cảm thấy đó là may mắn lắm rồi.”
“Sẽ đến ngày em gặp được một người như vậy thôi!”
Tích Gia Di không tiếp tục trả lời nữa, cô ta mệt mỏi nằm xuống.
Tư Hạo Hiên cũng rất biết ý, anh thấy vậy thì lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Trong phòng không còn ai nữa, Tích Gia Di mới khó khăn ngồi dậy, nhìn theo cánh cửa vừa mới đóng kia, tự nói với mình:
“Em xin lỗi, nhưng em nhất định phải làm như vậy, em không có quyền được lựa chọn. Cô ấy không thích hợp ở bên anh, chỉ có em mới là người thích hợp nhất…”
- ------------------------
- Tui có vài lời muốn nói:
Cảm ơn tất cả các bạn độc giả trong thời gian qua đã luôn ủng hộ truyện!
Tuy nhiên, đừng chỉ đọc, hãy like và bỏ phiếu, hoặc nếu không thì bình luận để tác giả như tui đấy có thêm động lực làm việc. T_T Chứ mọi người cứ đọc mà chả ý kiến gì khiến tác giả chán nản lắm đó!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện. Nhớ like và bỏ phiếu nha <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT