Sở Minh Yến thu thập sơ một chút, liền cùng Thang Viên đến nhà đồ tể hỗ trợ.
Lúc này trong nhà đồ tể phá lệ náo nhiệt, ngoại trừ người của Sở gia, bên ngoài còn có người trong thôn đến đây giúp.
Đồ tể thường ngày giết một con lợn, đại khái là hơn hai canh giờ.
Nhưng mà xử lý con lợn rừng này, lại bỏ ra thời gian gần một ngày.
Thứ nhất lợn rừng so với lợn nhà có thể trọng lớn hơn, thứ hai lợn rừng da dày thịt béo rất khó xử lý.
Trần Y Y ban đầu cho rằng lợn rừng nặng nhiều nhất là bốn trăm cân, về sau cân lên mới biết được không chỉ có bốn trăm cân *.
*Bốn trăm cân tầm 200kg đấy ạ, các cậu cứ lấy số cân chia hai nhé!
Cái đồ tể này là một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, trêи mặt có một vết sẹo nhìn có vẻ dữ dằn.
Trong nhà của hắn không có nữ chủ nhân, chỉ có một nữ nhi bảy tám tuổi.
Trần Y Y thấy đồ tể đem thịt heo xử lý cẩn thận, tiểu cô nương nhà hắn có dáng dấp rất đáng yêu.
Nàng ngoại trừ đưa cho một chút thịt làm phí giết mộ, còn đưa thêm hai lượng bạc.
Trần Y Y để cho Kỳ Sinh đem hai mươi cân thịt đến nhà Hàn Lẫm và Thường thúc, cảm tạ bọn họ đã chiếu cố lúc lên núi.
Sở Minh Yến cầm mười cân thịt tự mình đi đến nhà trưởng thôn một chuyến.
Nàng cũng không phải là vì cảm tạ trưởng thôn, mà là cố ý đến châm biếm trưởng thôn một chút.
Nàng muốn nói cho trưởng thôn biết Sở gia tuy nam nhân ít, nhưng cũng không đại biểu có thể dễ dàng khi dễ bọn họ.
Sau đó Trần Y Y đưa cho lão đại phu một cái chân giò heo, hy vọng về sau lão đại phu có thể chiếu cố lão phu nhân cùng Sở Trác nhiều hơn một chút.
Lão đại phu thấy Trần Y Y tự mình đến tặng đồ, trêи mặt của hắn mặc dù không có gì vui mừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy đứa nhỏ Trần Y Y này không tệ.
Thời điểm trời sắp tối, Trần Y Y lại lấy ra gần năm mươi cân thịt, chia ra từng khối nhỏ từng khối nhỏ sắp xếp gọn gàng.
Nàng liền mang theo Sở Trác có chút buồn bực, đem những phần thịt này chia cho những người trong thôn.
Trần Y Y cũng không phải là người đặc biệt hào phóng, nhưng là con lợn rừng này thật sự béo tốt.
Người của Sở gia bọn họ cũng không nhiều, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào ăn xong.
Mặc dù thời tiết trêи núi so với bên ngoài mát mẻ hơn, nhưng dù sao hiện tại cũng là mùa hè.
Nơi này không có tủ lạnh và hầm băng, nhiều thịt như vậy để hư cũng thật lãng phí.
Chẳng bằng phân ra một chút, còn có thể tạo một chút ân tình.
Trần Y Y mang theo Sở Trác tự mình tới cửa, cũng là vì để người Vô Hoa thôn, nhân cơ hội này quen biết Sở Trác một chút.
Hy vọng bọn họ vì chút ân tình này của Sở gia, về sau có thể đối với đồ ngốc Sở Trác thân thiện một chút.
Đại đa số người Vô Hoa thôn, đều là người tốt trung thực trung hậu.
Sau khi cầm thịt Trần Y Y cho, đối với Trần Y Y mười phần cảm động đến rơi nước mắt.
Đương nhiên cũng sẽ có một chút ít người, coi như nhận lòng tốt của người khác, cũng sẽ không nhất định ghi nhớ ân tình này.
Bất quá Trần Y Y cũng không thèm để ý đến cái này, bởi vì nói tóm lại người cảm kϊƈɦ vẫn nhiều hơn.
Trần Y Y cố ý bỏ sót người của Vương gia, bởi vì nàng biết cho dù nàng có mang thịt qua, Vương gia sẽ vẫn như cũ hận nàng thấu xương.
Nếu như đã thành kẻ thù, nàng sẽ không đần độn đưa cho kẻ thù cái tốt.
So với đưa cho đám người Vương gia này, còn không bằng đưa cho chó hoang ven đường ăn.
Buổi tối ngày hôm nay, toàn bộ Vô Hoa thôn đều tràn ngập trong mùi thịt mê người.
Lúc người trong thôn đều vui mừng hớn hở, người của Vương gia lại một đám ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Vương Liễu thị nhịn không được thấp giọng mắng:”Nếu không phải có Lâm Hà nhà ta, chỉ bằng cái võ công yếu ớt đó, nàng cho rằng nàng có thể đánh bại lợn rừng? Hừ, còn không phải mượn phúc khí Lâm Hà nhà ta sao? “
Vương Đại Trúc nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu, hắn không phải khó chịu vì Sở gia săn được lợn rừng, mà là khó chịu Trần Y Y có khí lực lớn như vậy, về sau hắn sẽ không có biện pháp khi dễ nàng.
Vừa nghĩ tới dáng người và gương mặt nhỏ kia của Trần Y Y, hắn liền nhịn không được trong lòng tràn đầy phiền chán.
Ban đầu hắn còn cho rằng Sở nhị là cái kẻ ngu, về sau hắn có thể thừa dịp dính lấy Trần Y Y mà chiếm tiện nghi.
Bây giờ thì tốt rồi, người ta là cái nữ nhân có khí lực vô cùng lớn, không phải là người mà hắn có thể tùy tiện trêu chọc.
Còn có cái tiểu quỷ Sở tam kia, nhìn tuổi tác không lớn lắm nhưng lại là người khó đối phó.
Vương Tống thị hôm qua đã cảnh cáo bọn hắn, không có việc gì thì ít chạy đến trước mặt người của Sở gia gây sự.
Vương Đại Trúc mặc dù hết sức bất mãn, nhưng là cũng không dám làm trái ý tứ của mẫu thân mình.
Bất quá người của Sở gia không thể trêu chọc, trong làng còn có vài cái tiểu cô nương vừa mới cập kê?
Hắn nhớ tới trong đó có một cái tiểu cô nương, trong nhà có một nãi mắt bị mù, Vương Đại Trúc nhịn không được cười bỉ ổi một tiếng.
Vô Hoa thôn có vài hộ nhân gia đặc biệt nghèo khổ, những nhà này đều không có nam nhân.
*Nhân gia: gia đình
Người trong nhà chỉ có lão nhân, hài đồng hoặc là người bị bệnh tật.
Những nhà như vậy, thời gian qua đều sống không tốt.
Vương Đại Trúc thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm chạy đến nhà bọn họ để khi dễ người.
Một số người có tính tình nóng nảy, sẽ liều mạng cùng hắn chống cự, một số người không có khả năng chống trả cũng chỉ có thể làm theo ý của hắn.
Mấy năm nay Vương Đại Trúc ở trong thôn làm mưa làm gió, rất nhiều người biết đến chuyện bỉ ổi mà hắn đã làm.
Nhưng là rất nhiều người không dám trêu chọc đến Vương gia, bởi vì nếu không cẩn thận sẽ bị Vương gia trả đũa.
Mấy cái hán tử của những hộ gia nhân này, hoặc là trước kia khi lên núi đã chết, hoặc là bỏ trốn theo người khác.
Lưu lại một gia đình chỉ có lão nhân, nữ nhân cùng hài đồng.
Bọn họ ngày bình thường đừng nói đến thịt, ngay cả cơm cũng không đủ ăn.
Trong đó có một hộ nhân gia họ Lưu, lúc này một nhà già trẻ đang vây quanh ở trước nồi.
Một cái tiểu nha đầu ba bốn tuổi, ngửi thấy mùi thịt nhịn không được nuốt nuốt nước bọt.
Kỳ thật thịt lợn rừng có mùi rất tanh, hương vị lúc mới bắt đầu ăn không ngon như lợn nuôi trong nhà.
Nhưng là cho dù có mùi tanh, tiểu nha đầu vẫn như cũ thèm nhịn không được.
Nàng ngửa đầu nhìn nương mình nói:” Nương, nương, vẫn chưa chín sao? Vẫn chưa chín sao?”
Người được nàng gọi là nương, bất quá cũng chỉ là một cái nữ nhân hơn hai mươi tuổi.
Mẫu thân nàng nghe vậy khẽ cười một tiếng, từ trong nồi gắp ra một miếng thịt đút tới miệng nữ nhi.
Tiểu nha đầu cũng không ngại bỏng, một bên nhai thịt một bên cười mỹ mãn.
Thật giống như nàng không phải đang ăn một khối thịt heo rừng có mùi tanh, mà là đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian hiếm thấy.
Tiểu nha đầu:”Nương a, thật là ngon, ta cho đến bây giờ chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy. ”
Nữ nhân nghe vậy lại muốn đút cho nàng một khối, tiểu nha đầu rõ ràng rất muốn ăn lại lắc đầu.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm khối thịt kia, nuốt nước bọt nói:” Nương, ta không ăn nữa, để cho nương cùng ca ca ăn đi? Nhị Nha tuổi còn nhỏ, bụng cũng nhỏ, ăn một khối liền no mây mẩy.”
Nam hài ngồi xổm ở một bên nhóm lửa nghe vậy, liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ có chút bẩn nói:” Ta … Ta cũng không đói, để cho nương ăn đi.”
Mắt nữ nhân trẻ tuổi lập tức đỏ lên, nhìn hai đứa hài tử nhu thuận trước mặt, nàng đột nhiên cảm thâý chính mình thật vô dụng.
Thời điểm bọn chúng muốn ăn, nàng cái người làm nương lại không có biện pháp cho chúng ăn.
Nữ nhân trẻ tuổi hít mũi một chút, sau đó đỏ vành mắt nói:”Được rồi, được rồi, ba người chúng ta cùng nhau ăn. “
Lúc Trần Y Y mang theo Sở Trác đưa thịt cho bọn họ, thấy trong nhà ngay cả người hán tử chủ nhà cũng không có.
Hai đứa hài tử gầy đến da bọc xương, liền phân cho bọn họ nhiều hơn một miếng thịt, còn đưa cho tiểu nha đầu hai cái trứng chim.
Tiểu nha đầu đem trứng chim cất giấu bên người, tính đợi ngày mai lúc nương đi ra ngoài làm việc, sẽ vụng trộm đặt vào trong túi áo của nương ….
Trần Y Y cùng Sở Trác chưa có về nhà, mà là đi đến chỗ lão phu nhân dùng cơm tối.
Lão phu nhân gần đây thân thể tốt hơn nhiều, cộng thêm tâm tình hôm nay rất không tệ, liền tự mình đi vào nhà bếp làm một mâm đồ ăn.
Lúc Trần Y Y cùng Sở Trác về tới, đã nhìn thấy Vân Bích một mặt ưu sầu ngồi ở trong sân.
Trong tay Vân Bích đang cầm một cái xương lợn còn chưa ăn xong.
Vân Bích trong miệng lẩm bẩm nói:” Thịt khô hay thịt ướp gia vị thì tốt hơn? Cũng không biết tiếu thư và nhị gia, sẽ thích loại nào?”
Cô nương câm đã sớm chuẩn bị xong nước nóng, Trần Y Y cũng không quan tâm Vân Bích lầm bầm lầu bầu, liền mang theo Sở Trác ở hai chỗ riêng biệt tắm rửa một chút.
Đem những phần thịt lớn lẻ tẻ chia ra bên ngoài, còn dư lại chỉ có một trăm năm mươi cân thịt, mười cân tiết lợn và mười cân xương lợn.
Tiết lợn cùng xương lợn đều là thứ đại bổ.
Trần Y Y tính ngày mai, để cho Vân Bích hầm một nồi canh xương uống.
Trần Y Y đem số thịt còn lại chia thành hai phần, đưa đến chỗ lão phu nhân một phần lớn.
Mà thịt dư lại của bọn họ, một phần sẽ chia ra để giành ăn mấy ngày, phần khác có thể ướp gia vị, làm thành thịt khô, cũng có thể làm thành lạp xưởng ….
Cô nương câm vào ban đêm liền mang một phần thịt đi ướp gia vị.
Ngày hôm sau Trần Y Y dậy trễ, làm hại Sở Trác cũng dậy trễ theo.
Sở Trác vốn là muốn dậy sớm một chút, rèn luyện thân thể thật tốt.
Kết quả buổi sáng vừa mới mở mắt, liền phát hiện một cánh tay của mình bị Trần Y Y ôm.
Sở Trác đưa tay tách tay Trần Y Y ra, muốn đem cánh tay của mình cứu thoát ra.
Kết quả bởi vì hắn làm gián đoạn Trần Y Y ngủ, Trần Y Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay tại cái trán trơn bóng của hắn hôn một cái.
Trần Y Y lẩm bẩm nói:” Ngủ, đừng làm rộn, buồn ngủ chết được.”
Nàng nói xong, liền nhắm mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sở Trác đần độn vươn tay sờ lên cái trán.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị hôn, nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như là bị bỏng.
Sở Trác nằm nghiêng nhìn Trần Y Y, nhịn không được đưa tay sờ sờ bờ môi Trần Y Y.
Cánh môi của Trần Y Y cùng Sở Trác hoàn toàn khác biệt, bờ môi của Sở Trác rất mỏng lộ ra một cỗ hương vị bạc tình bạc nghĩa.
Cánh môi của Trần Y Y lại căng mọng, thoạt nhìn tựa như một món điểm tâm mỹ vị.
Sở Trác nghĩ như vậy, nhịn không được hướng phía trước đưa tới.
Môi mỏng thật nhanh chạm ở trêи môi căng mọng, sau đó hắn giống như là bị hoả thiêu đến, đột nhiên từ bên người Trần Y Y văng ra.
Con ngươi trong suốt của Sở Trác hiện lên một chút phức tạp, có không thể tin được, có khϊế͙p͙ sợ, còn có một tia kiềm chế điên cuồng.
Hắn nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ lấy môi mỏng một chút, tựa hồ còn sót lại tư vị vừa rồi.
Sau đó con người trong suốt của hắn, dần dần bị vẻ điên cuồng kia thôn tính.
Sở Trác nhịn không được lại tiến tới lần nữa, muốn một lần nữa cẩn thận nhấm nháp tia ngọt ngào kia một chút.
Ánh mắt hắn thời khắc này vừa điên cuồng lại vừa bướng bỉnh, ngay tại lúc hắn muốn dùng sức hôn lên mặt Trần Y Y, một vài sợi tóc dài trêи đầu hắn đột nhiên từ trêи vai trượt xuống, sau đó vô tư dừng ở trêи mặt Trần Y Y.
Trần Y Y bị tóc dán vào trêи mặt, vừa ngứa lại vừa khó chịu.
Nàng nhắm đôi mắt hơi khẽ cau mày, sau đó đưa tay đè ngã Sở Trác ở một bên.
Trần Y Y vẫn như cũ mơ mơ màng màng, khẩu khí đầy cảnh cáo nói:” Cử động nữa, liền bóp chết ngươi.”
Đáy mắt điên cuồng cùng cố chấp của Sở Trác hoá thành hư không, giờ phút này hắn nhìn tấm màn đến thất thần, trong lòng dâng lên một trận trống rỗng.
Đến khi mặt trời lên cao, Trần Y Y rốt cuộc cũng ngáp rời khỏi giường.
Hôm nay nàng muốn chỉ đạo Vân Bích cùng cô nương câm, như thế nào để làm thịt khô, lạp xưởng và một số đồ ăn linh tinh.
Kết quả nàng từ trong phòng đi ra, liền phát hiện vài cái đại nương có lòng nhiệt tình, đang ở bên trong sân giúp đỡ bọn người Vân Bích làm thịt khô.
Nhóm đại nương kia vừa nhìn thấy Trần Y Y, liền cười tủm tỉm mời nàng đến.
Các nàng vốn là rất ưa thích Trần Y Y, hôm qua sau khi nàng đưa thịt heo rừng đến, các nàng lại càng thêm ưa thích cái tiểu tức phụ khí lực vô cùng lớn này.
Lúc trong sân phá lệ náo nhiệt, Sở Minh Yến lại một lần nữa mang theo bội kiếm đi lên núi.
Trêи người nàng ngoại trừ bội kiếm, còn mang theo một chút thịt chín cùng quả dại.
Nàng ngày ấy vì truy đuổi dã hươu, theo dốc núi lăn xuống dưới.
Là cái dã nhân kỳ quái kia, kịp thời xuất hiện cứu nàng.
Sở Minh Yến là người có ơn tất báo, muốn lên núi hỏi dã nhân kia một chút, có muốn cùng với nàng xuống núi đến Vô Hoa thôn ở hay không.
Nàng mặc dù không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng nàng có bạc có thể mua cho người nọ một gian phòng để ở.
Nhưng mà đợi đến lúc nàng tìm được cái sơn động kia, lại không nhìn thấy cái dã nhân kỳ quái kia.
Sở Minh Yến ở quanh đó tìm một lần, đều không tìm thấy một bóng người.
Rơi vào đường cùng, nàng đem đồ vật mang tới đặt ở trong sơn động, liền xoay người đi xuống núi.
Nhưng mà Sở Minh Yến không biết là, lúc nàng rời khỏi sơn động không bao lâu, một người thân ảnh cao lớn uy vũ khập khiễng về tới sơn động.
Lúc Sở Minh Yến trở lại trong làng, trời đã tối muộn rồi.
Trần Y Y mang theo Sở Trác tản bộ ở trong thôn, đột nhiên nghe được cách đó không xa có người cãi nhau.
Trần Y Y nhất thời nhịn không được liền lôi kéo Sở Trác đi tới.
Trần Y Y lại một lần nữa,gặp được cái tiểu hài tử bẩn thỉu kia.
Lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy hắn, tiểu hài tử này bị một cái nữ nhân có chút đanh đá, một cước từ cửa nhà đạp ra ngoài.
Tiểu hài tử không có giống như những lần trước, rất nhanh liền ngồi dậy.
Hắn nằm rạp trêи mặt đất không nhúc nhích, cả người nhìn tựa như một đống xương cốt nát.
Lưu đại nương vừa từ nhà Trần Y Y ra thấy thế, liền bước lên phải trước kéo cái nữ nhân còn muốn đá người lại.
Nữ nhân này là Lâm quả phụ nổi danh ở Vô Hoa thôn.
Vô Hoa thôn có hai ba cái quả phụ, nàng ta sỡ dĩ nổi danh là bởi vì nàng ta tứ phía thông đồng với nam nhân.
Lâm quả phụ mười mấy năm trước, từ nơi khác đến cái địa phương nghèo khổ này.
Thời điểm nàng ta gả đến chỉ mới mười lăm tuổi, là tiểu cô nương tướng mạo thập phần xuất chúng.
Phu quân nàng ta là thợ mộc trong thôn, đối với nàng ta một mực nói gì nghe đấy.
Lâm quả phụ sau khi gả tới ba năm, vô cùng chật vật sinh một cái tiểu tử.
Kết quả tiểu tử mới hơn ba tháng, phu quân nhà nàng ta đột nhiên lại bạo bệnh qua đời.
Nàng ta là cái người không nguyện ý chịu khổ, không được bao lâu liền cùng một cái hán tử khác trong thôn thân mật.
Hán tử ở Vô Hoa thôn đại đa số đều trung thực, chỉ có mấy người tâm thuật bất chính.
Mà nàng ta đều đem mấy cái nam nhân này biến thành nhân tình của mình.
Tiểu tử của nàng ta lúc ba tuổi, bởi vì nàng ta không chú ý tốt, ở trong một đêm mưa gió đã chết yểu.
Từ đó về sau, Lâm quả phụ liền càng thêm không chút kiêng kỵ gì.
Vào năm ngoái, nàng ta còn chủ động đi câu dẫn Hàn Lẫm.
Hàn Lẫm là cái người không biết thương hương tiếc ngọc, lúc ấy liền đem Lâm quả phụ trần như nhộng ném ra ngoài.
Đoạn thời gian đó, người trong thôn chỉ trỏ nàng ta không ít.
Rất nhiều năm trước, Lâm quả phụ còn biết cái gì là xấu hổ.
Nhưng dần dà về sau, nàng ta rốt cuộc cũng không thèm để ý ánh nhìn của người khác nữa.
“Lâm quả phụ lại đánh chửi tiểu mù loà, thật đúng là một cái nữ nhân tâm địa ác độc. ”
“Không phải là sợ tiểu mù loà, lại bắt gặp nàng ta thông đồng với nam nhân? Lần trước cũng bởi vì tiểu mù loà đột nhiên xuất hiện, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta với cái lão lưu manh ở phía bắc thôn ….. ”
” Cũng không trách được, nàng ta mỗi một lần gặp tiểu mù loà, đều muốn đem người đánh đập một trận. “
Lưu đại nương sau khi kéo Lâm quả phụ ra, liền ngồi xổm xuống thăm dò tình trạng của tiểu mù loà.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mù một con mắt, thời điểm một tuổi bị người bên ngoài bỏ rơi ở cửa Vô Hoa thôn.
Hắn là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, một mình hắn sống trong một ngôi nhà nhỏ đổ nát ở lối vào Vô Hoa thôn.
Tiểu mù loà ngày thường không ra ngoài, vừa ra ngoài liền nói rằng hắn rất đói.
Vô Hoa thôn rất nhiều người nhìn thấy hắn, đều đã nghĩ ra biện pháp là đồng đều đưa ra một chút cơm.
Mặc dù không thể cho đứa hài tử ăn uống no đủ, nhưng cũng không tới mức đem người chết đói.
Tiểu mù loà nếu gặp phải Lâm quả phụ, lão lưu manh trong làng, hoặc là người của Vương gia, đều sẽ bị đối phương đánh đập cùng nhục mạ.
Kỳ thật hắn có thể sống đến bây giờ, nói đến thật đúng là một kỳ tích.
Trần Y Y nhìn ra đứa hài tử không được tốt, nghĩ đến trước đó không lâu hắn bị Vương Đại Trúc ném xuống đất, nay lại bị Lâm quả phụ đạp một cước.
Trần Y Y nhịn không được, tiến lên phía trước nói:” Lưu đại nương, đem đứa hài tử giao cho ta đi.”
Lưu đại nương biết Trương Y Y là người thiện tâm, nghe vậy lập tức đem đứa hài tử mềm oặt ở trong lòng, thật cẩn thận đưa vào trong lòng Trần Y Y.
Trần Y Y cũng không ghét bỏ trêи người đứa hài tử bẩn, đại khái kiểm tra tình trạng đứa hài tử, sau đó liền người đi đến nhà lão đại phu.
Trần Y Y thấy Sở Trác có chút không cao hứng, nhịn không được cười nói:”Ngươi cái đồ ngốc hẹp hòi, trừng mắt nhìn ta làm gì, ta làm thế này không phải vì người?
Vì để cho ngươi tích thêm chút phúc khí, hy vọng thượng thiên thấy ta cứu một mạng người, về sau có thể cho người một đời sống bình an trôi chảy.”
Trước kia Trần Y Y cũng không tin những thứ này, nhưng là từ sau khi nàng xuyên việt, nàng đột nhiên cảm thấy nói không chừng thật sự có thần linh.
Sở Trác sau khi nghe xong lời Trần Y Y nói, không chỉ không cảm giác vui vẻ mà ngược lại còn có cảm giác nguy cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT