Vào buổi sáng sớm đầu mùa xuân, tầng tầng lớp lớp hơi sương tràn ngập khắp mọi nơi.
Lớp sương sớm tựa như một lớp sa mỏng phủ kín cả bầu trời, làm lu mờ hết thảy cảnh vật xung quanh, làm cho người ta mơ hồ nhìn không rõ, nhưng lại là một loại vẻ đẹp mông lung đầy bí ẩn.
Bỗng từ đâu xuất hiện ba tiểu nha hoàn chiều cao không đồng nhất đang ôm những thứ đồ lặt vặt run lẩy bẩy từ phía trước đi về hướng này.
Hiện tại, tuy rằng đã là đầu mùa xuân, thế nhưng, không khí vào buổi sáng sớm vẫn còn rất lạnh.
Thời điểm các nàng đi ngang qua một cái sân hẻo lánh đều không nhịn được mà dừng bước chân, sau đó, cả ba người đều nhao nhao rướn cổ lên nhìn vào bên trong viện.
Viện tử này, chính là địa phương hẻo lánh nhất bên trong phủ, bên cạnh là một nhà kho cũ kĩ cất chứa những thứ đồ lặt vặt không quan trọng.
Vào những ngày bình thường, nơi này hầu như chẳng có ai, nhưng hôm nay, ở đây lại có một vị nhị thiếu phu nhân đang bị trừng phạt.
Nhị thiếu phu nhân có bộ dáng rất xinh đẹp, cực kì động lòng người, nàng chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng đã có thể câu đi hồn phách của nam nhân.
Một vài nha hoàn thô sử đã từng nhìn thấy qua nàng mấy lần, tuy mỗi lần đều chỉ có thể nhìn một chút từ phía xa xa, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được, nhị thiếu phu nhân thật là xinh đẹp.
Các nàng cũng muốn nhân cơ hội này để nhìn thật kỹ một chút, rốt cuộc thì vị nhị thiếu phu nhân kia đẹp đến mức nào?
Thế nhưng, nhị thiếu phu nhân thì chẳng thấy đâu, ngược lại lại trông thấy nha hoàn Vân Bích hầu hạ bên người của nhị thiếu phu nhân.
Vân Bích đang từ trong viện hớt hải chạy ra ngoài, đôi mắt ửng đỏ, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Trong số các nàng, có một nha hoàn lá gan hơi lớn một chút, không nhịn được mà chạy đến bên cạnh Vân Bích.
Nàng nhìn như lo lắng nhưng thực ra là đang dò hỏi Vân Bích: "Vân Bích tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Lẽ nào tỷ bị nhị thiếu phu nhân đánh sao?"
Vân Bích lúc này nào có tâm tình để quan tâm đến các nàng, sau khi nghe thấy người hỏi, nàng chỉ biết cúi đầu xoa xoa khoé mắt, né tránh bị các nàng vây quanh, vội vàng hướng tiền viện chạy đi.
Ba tiểu nha hoàn thấy vậy, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau.
Nha hoàn có lá gan khá lớn kia, quay mặt nói với hai người khác: "Cũng không biết lại xảy ra chuyện gì? Từ khi vị nhị thiếu phu nhân này vào cửa, trong phủ chúng ta chẳng có ngày nào là được yên ổn cả."
Trong đó có một tiểu nha hoàn hơi thấp bé nghe vậy cũng bắt đầu phụ họa theo: "Còn không phải sao? Nàng gả đến đây hai năm, vậy mà bụng của nàng một chút phản ứng cũng không có. Ta nghe được người khác nói, nhị thiếu phu nhân căn bản là không muốn cho nhị gia chạm vào người, còn thường xuyên bắt nhị gia phải ngủ dưới đất."
Nha hoàn gan lớn kia lại tiếp tục nói: "Nàng vẫn luôn không cho nhị gia chạm vào nàng, còn không phải là khi dễ nhị gia nhà chúng ta là một tên ngốc tử sao? Chẳng lẽ ta phải nói, nàng giữ bản thân xinh đẹp như vậy, nói không chừng là muốn chờ đại gia.....A?!"
Nàng đang nói thì đột nhiên bị người ta đẩy một phen, làm hại nàng thiếu chút nữa đã đứng không vững mà ngã xuống đất. Người đẩy chính là một người trong số các nàng, là một người câm.
Hai người dám ở trước mặt kẻ câm này nói chủ tử như vậy, chính là bởi vì người câm không thể nói chuyện chứ đừng nói gì đến việc viết chữ.
Cho dù các nàng nói những lời khó nghe đến mức nào cũng không lo lắng người câm sẽ có bản lĩnh đi nói cho người khác biết.
Người bị đẩy kia muốn nổi giận với người câm nhưng lại bị một nha hoàn khác kéo lại. Trên tay các nàng còn có chuyện chưa làm xong, cũng không thể ở nơi này lãng phí thời gian được.
Mà lúc này, vị nhị thiếu phu nhân trong miệng các nàng kia đang ngơ ngác ngồi trước một chiếc gương cũ nát.
Trong gương là một thiếu nữ có diện mạo thập phần xinh đẹp, nhìn dáng vẻ ước chừng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Làn da của nàng trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, ngũ quan hài hòa, tươi đẹp động lòng người.
Nàng nguyên bản hẳn là đôi mắt phải tràn ngập ý vị mị hoặc, nhưng lúc này lại nhiều thêm vài phần hoảng sợ.
Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé lên, thiếu nữ trong gương cũng hành động nâng tay giống hệt nàng. Sau đó, nàng dùng tay xoa nhẹ cái trán đang ẩn ẩn đau của mình, đôi lông mày gắt gao nhíu chặt.
Từ lúc nàng vừa mở mắt ra đã bắt đầu xuất hiện một đống lớn ký ức không thuộc về nàng, cuồn cuộn tràn vào trong trí óc của nàng.
Chúng nó điên cuồng chèn ép, chồng chéo cùng với ký ức nguyên bản của nàng, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thập phần hỗn loạn.
Thời điểm vừa mới tỉnh lại, nàng còn mơ hồ không rõ đây là làm sao. Đến tận giây phút này, khi nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ ở trong gương, nàng rốt cuộc mới bừng tỉnh, thì ra là nàng, đã xuyên không rồi?
Trách không được mọi thứ xung quanh lại kỳ quái như vậy, trách không được trong đầu nàng thế nhưng lại toàn là ký ức của người khác?
Chờ đến khi Vân Bích mời được đại phu đến, đã là nửa canh giờ sau.
Trần Y Y đã khôi phục lại trạng thái bình thường, bây giờ nàng đang đứng ở trong sân đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Vân Bích có chút kinh ngạc nhìn Trần Y Y, trông thấy nàng chẳng màng đến thân thể đang không khỏe của mình mà đứng giữa sân cho gió lạnh thổi vào.
Vân Bích nôn nóng vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, dùng ngữ khí cực kì ôn hòa nói chuyện với Trần Y Y: "Thiếu phu nhân, bên ngoài có chút lạnh, hay là chúng ta vào phòng nhé?"
Trần Y Y nghe vậy chợt nâng đôi mắt đen láy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Bích.
Đôi mắt của nàng đặc biệt xinh đẹp, thời điểm mỗi khi nàng nghiêm túc nhìn người khác, sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác, một cái liếc mắt, cơn say theo cả đời.
Ngay cả một nữ tử như Vân Bích, nếu cùng nàng đối mắt trong một khoảng thời gian dài cũng sẽ nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Trần Y Y biết nha hoàn trước mặt nàng là người bên cạnh nguyên chủ, thập phần đáng tin cậy. Nàng nghe được lời Vân Bích nói, biết Vân Bích là thật lòng quan tâm tới nàng, vì thế nàng nghe lời Vân Bích, cùng nàng ấy vào phòng.
Cho đến tận bây giờ, Trần Y Y vẫn chưa hết kinh ngạc, nàng thế mà lại xuyên không, đã vậy còn xuyên đến trong quyển tiểu thuyết mà nàng vừa mới xem qua không lâu?
Cuốn tiểu thuyết mà nàng xem qua, là một cuốn tiểu thuyết nam tôn* xuyên không.
*nam tôn: (tương tự như nữ tôn) thế giới nam nhân nắm quyền, trọng nam, giống thế giới trọng nam khinh nữ ngày xưa, có vua.
Đây chủ yếu kể về câu chuyện một nam nhân sau khi xuyên qua, làm thế nào trưởng thành ở dị thế, phát triển một thế hệ chiến thần, cùng với chuyện xưa về một hậu cung khổng lồ được tạo nên như thế nào.
Chuyện xưa có nội dung cực kì khổng lồ, trong đó có cừu hận giữa các quốc gia, có ngươi lừa ta gạt ở chốn triều đình, cũng có những giọt nước mắt của nhi nữ tình trường.
Lúc trước, sở dĩ Trần Y Y lựa chọn bộ tiểu thuyết này để xem, là bởi vì bộ tiểu thuyết này trong thời gian đó rất hot.
Sau khi đọc xong, nàng mới biết nàng có tên trùng với một nhân vật pháo hôi* trong truyện.
*vật hi sinh, nhân vật lót đường.
Bất quá Trần Y Y đối với chuyện này cũng không suy nghĩ gì nhiều, nàng bình thường cũng rất hay đọc tiểu thuyết, đối với chuyện trùng tên cũng không để ý cho lắm.
Trần Y Y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ xuyên vào bên trong tiểu thuyết, đã vậy còn biến thành một vật hi sinh trùng tên trùng họ với mình.
Trong tiểu thuyết, nam chính xuyên qua từ khi còn ở trong bụng mẹ nên tình cảm đối với người nhà rất thắm thiết.
Thân phận bây giờ của Trần Y Y chính là em dâu của nam chính, và vấn đề trọng điểm ở đây chính là đệ đệ của nam chính là một tên ngốc tử.
Nguyên chủ vốn là tiểu nữ nhi của phú thương Trần Bách Sam ở thành Đông. Bởi vì là đứa nhỏ do thông phòng sinh ra, cho nên từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ không hề được sủng ái.
Thê tử Lưu thị của Trần Bách Sam, luôn xem nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Chuyện này bắt nguồn từ thời còn trẻ, Trần Bách Sam đã nhận ân tình của Sở gia. Sau này, nhị gia Sở gia xảy ra chuyện, bị biến thành ngốc tử, nhà vị hôn thê của Sở nhị gia công khai bãi trừ hôn ước.
Trần Bách Sam vì không muốn một nhà ân nhân của mình bị mất hết mặt mũi, lúc ấy liền ở trước mặt mọi người khoe khoang rằng đợi đến khi đại nữ nhi của ông ta trưởng thành cập kê, sẽ mang đại nữ nhi của mình gả cho Sở nhị gia làm vợ.
Thế nhưng mà, mắt thấy đại nữ nhi tài mạo xuất chúng của mình ngày càng lớn lên, Trần Bách Sam đột nhiên không bỏ được. Lấy tài mạo của đại nữ nhi nhà ông, đem gả cho tên ngốc tử nhà Sở gia kia đúng thật là đáng tiếc.
Về sau, Trần phu nhân còn ở bên tai thổi gió, Trần Bách Sam liền quyết định để cho tiểu nữ nhi thay thế cho đại nữ nhi gả qua.
Dù sao, cả hai nữ nhi của ông đều có tuổi tác xấp xỉ nhau, lại chỉ sống bên trong khuê phòng, hai người còn có dung mạo giống y hệt nhau, cũng không sợ sẽ bị người khác nhìn ra được điều gì bất thường.
Chờ sau khi tiểu nữ nhi gả xong, ông cũng đem đại nữ nhi gả đi xa nhà.
Nguyên chủ sau khi biết được chuyện tình mình thay người khác gả đi, đương nhiên là không vui. Nhưng nếu nàng không gả thay thì sẽ đắc tội với Trần Bách Sam và Trần phu nhân, cuối cùng, nói không chừng bọn họ sẽ cho nàng một mối hôn sự còn kém hơn nữa.
Trước đó, nha hoàn Vân Bích bên người nguyên chủ sau khi nghe lén được một chuyện, Trần phu nhân muốn đem nguyên chủ gả cho Vương lão địa chủ ở thành Nam làm tiểu thiếp. Tính số tuổi của Vương lão địa chủ, đã có thể làm gia gia của nguyên chủ luôn rồi, vậy mà nếu nàng gả qua cũng chỉ có thể làm thiếp không hơn không kém.
So sánh được mất, nguyên chủ cuối cùng vẫn quyết định việc gả thay. Mặc dù Sở nhị gia là một tên ngốc tử, nhưng nàng gả qua tốt xấu gì cũng là chính thê. Chí ít sẽ không có nữ nhân nào dám leo lên đầu của nàng giương oai.
Nhưng mà từ khi nguyên chủ đến Sở gia, Sở gia liền bắt đầu trở nên không bình thường. Đầu tiên là Đại công tử, cũng chính là nam chính, lên đường đi chiến trường thế nhưng là một đi không trở lại. Sau đó, Sở lão gia đang độ tuổi tráng niên đột nhiên sinh bệnh chết. Cuối cùng là lão phu nhân, vì thương tâm quá độ mà sức khoẻ đang dần dần trở nên sa sút.....
Bây giờ bên trong Sở gia, lão phu nhân thì đau ốm, Sở nhị gia thì lúc điên lúc ngốc. Cũng chỉ còn lại một đại tiểu thư đang cố gắng chèo chống sinh ý của Sở gia. Thế nhưng, mặc dù đại tiểu thư có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi.
Thường xuyên có người nghĩ rằng Sở gia không có người nên đã không ngần ngại mà khi dễ Sở đại tiểu thư trên phương diện làm ăn. Mấy cửa hàng của Sở gia sinh ý càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng thì không thể không đóng cửa.
Nguyên chủ nhận thấy tình trạng của Sở gia hiện tại, liền nổi lên tâm tư hồng hạnh xuất tường. Nàng không muốn phụng dưỡng bà bà* đang bị bệnh nặng, cũng không muốn chăm sóc cho trượng phu khi thì ngốc khi thì nổi điên của mình.
*bà bà: mẹ chồng.
Nàng cảm thấy lấy mỹ mạo* của nàng, nàng vốn nên được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý mới phải.
*mỹ mạo: dung mạo xinh đẹp.
Một lòng muốn thoát khỏi nơi này, nàng bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài, sau đó quen được một người là Cố công tử. Mà người tên Cố công tử này, về sau sẽ mang đến tai hoạ diệt môn cho Sở gia.
Hôm nay nguyên chủ bị giam tại viện tử này, nguyên nhân là do nhân lúc không có người, nguyên chủ đã tự mình nhục nhã Sở nhị gia, không cẩn thận bị người của Sở đại tiểu thư bắt gặp.
Đại tiểu thư vốn dĩ đã rất bất mãn đối với nguyên chủ, nhân cơ hội này nàng cũng muốn hung hăng mài dũa nguyên chủ một chút, hạ lệnh cho người đem nguyên chủ giam lại để nguyên chủ hảo hảo tĩnh tâm mà suy ngẫm.
Cũng bởi vì lần giam lỏng này mà nguyên chủ đã ghi hận Sở đại tiểu thư, dẫn đến thảm kịch của Sở đại tiểu thư ngày sau.
Trần Y Y lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Vân Bích đang nói chuyện cùng với đại phu.
Vân Bích lớn hơn nguyên chủ hai tuổi, lớn lên từ nhỏ cùng với nguyên chủ. Nàng ấy tuy rằng diện mạo không được xuất chúng nhưng bù lại nàng ấy lại có một đôi bàn tay cực kì khéo léo, không chỉ biết thêu thùa mà còn nấu ăn rất ngon.
Nguyên chủ mặc dù không phải là loại người tốt lành gì, thế nhưng nha hoàn hồi môn mang theo bên người của nàng lại rất chân thành. Trần Y Y nghĩ đến những việc sắp xảy ra, biết rằng người này rất hữu dụng, có thể giữ lại bên người.
Đại phu: "Nhị thiếu phu nhân bị lây nhiễm phong hàn, sau khi ăn xong thì sắc thuốc cho ngài ấy uống, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày rất nhanh liền có thể hồi phục."
Vân Bích nghe vậy liền liên tục cảm tạ, sau đó đứng dậy đưa đại phu ra ngoài.
Trần Y Y chờ hai người kia đi ra ngoài, không nhịn được lại tiếp tục nhíu lông mày. Theo như nội dung của cuốn tiểu thuyết, từ sau khi nguyên chủ được thả ra, không những không nhận thức được sai lầm của mình, ngược lại còn khi dễ, khắt khe với Sở nhị gia hơn.
Thời điểm có người khác, nàng sẽ là dáng vẻ rất quan tâm, săn sóc đến nhị gia. Chỉ cần bên cạnh nhị gia không có ai, nàng ngay lập tức liền thay đổi sang sắc mặt vặn vẹo. Nàng trào phúng, sỉ nhục nhị gia là một tên ngốc tử, cố ý bắt hắn ăn những thức ăn thừa ôi thiu.
Đến ngay cả lúc ngủ vào buổi đêm, nàng cũng đuổi nhị gia ngủ trên mặt đất giữa thời tiết lạnh lẽo, không những thế, nàng còn dùng đôi chân của mình dẫm lên mặt, lên người hắn.
Sau này, nguyên chủ muốn sớm thoát ly khỏi Sở gia, liền bắt đầu ngang nhiên không biết xấu hổ hẹn hò cùng tên Cố công tử.
Nguyên chủ mặc dù tính cách ti tiện, nhưng lại có một túi da* rất tốt. Vị Cố công tử thân phận bất phàm kia, sau khi hưởng thụ, chiếm được tiện nghi từ cơ thể nàng liền đáp ứng sẽ giúp nàng đối phó với Sở gia.
*túi da: làn da, ngoại hình, thân thể, cơ thể.
Nghĩ đến đây, Trần Y Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may là nàng xuyên qua đến thời điểm tương đối sớm, nguyên chủ còn chưa kịp lén lút gian tình cùng với tên Cố công tử kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT