Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân

Chính là Tô Hiển Nhiên lại không biết, thật sự cô không cần phải cưa cẩm hai anh chồng đẹp trai tuấn soái của cô đâu vì chỉ cần Tô Hiển Nhiên mở miệng thì hai anh vẫn luôn sẵn giúp huống hồ hai anh đều đang có ý định dài lâu, à không nói chính xác hơn là cả đời.

Tô Hiển Nhiên nhìn trái nhìn phải một lúc thấy bảng hiệu " PHI HÀNH KHÍ " thì cự quậy nói.

" Bỏ em xuống... bỏ em xuống. "

Đỗ Đức Trí " A " một tiếng bỏ Tô Hiển Nhiên xuống.

Tô Hiển Nhiên nắm chặt tay Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nói.

" Đi vào nhìn thôi chồng yêu. " cô thật sự rất muốn nhìn xem nha, đợi nào cô khỏe hơn đi được nhanh hơn thì cô nhất định phải kiếm việc làm, tuy tài sản còn hơn 4 tỷ nhưng vẫn không nên ỷ y vào việc này. Vẫn phải kiếm thêm thật nhiều tiền, như vậy cô với hai anh chồng mới có một cuộc sống tốt.

Tô Hiển Nhiên biết rõ, tuy hiện nay đàn ông trong gia đình đi làm cũng không phải không được đi làm nhưng vì tránh tình trạng người đàn ông không thủy chung với phụ nữ nên đa số không ai chịu để chồng đi làm còn cô... haizzz sao cũng được.

Tô Hiển Nhiên tay trái một anh tay phải một anh vui vẻ đi vào cửa hàng bán Phi Hành Khí.

Tô Hiển Nhiên lần đầu thấy nhiều chiếc Phi Hành Khí như vậy nên hai mắt mở to ra nhìn trái nhìn phải, bộ dạng tìm tòi nghiên cứu của Tô Hiển Nhiên không khỏi chọc cười Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh.

Ba người đứng một lúc lâu liền có người đến chào hỏi.

" Chào quý khách không biết quý khách muốn mua gì? "

Tô Hiển Nhiên nở một nụ cười lại nói.

" Phi Hành Khí nha. "

" A, quý khách lần đầu mua hay sao? "

" Đúng nha! Nên kính anh giới thiệu cho tôi vài ba chiếc phi hành khí. " Tô Hiển Nhiên cười nói.

" Được được rồi mới đi bên này. " Người giới thiệu cười tươi lại nhẹ nhàng dẫn hai người vào.

Chính là Tô Hiển Nhiên vừa đi một lúc thì mày nhíu lại, trong lòng không khỏi khó chịu, chân cô cứ đi lâu một chút là lại lên cơn đau nhứt làm cô không nhịn được mà nhíu mày.

Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vẫn luôn quan sát cô nên cũng rất nhanh phát hiện, Nhậm Thừa Vinh vội vàng đỡ lấy côhỏi.

" Còn đau sao? " tuy Tô Hiển Nhiên đã ổn rất nhiều thứ nhưng nhìn chung, anh vẫn có thể nhìn ra cô vẫn rất là đau nhức ở chân, đi thì được nhưng quá lâu lại đau, chắc nào đi về phải ghé sang bệnh viện kiểm tra mới được.

Tô Hiển Nhiên cũng không giấu mà gật đầu nhỏ giọng nói.

" Rất đau, không nhấc chân đi được nữa. " cô muốn chính mình tự đi, nhưng hiện tại thật sự cảm thấy việc này thật sự quá sức.

Đỗ Đức Trí không nói gì mà ôm cô lên, để cô ngồi lên cánh tay anh như mọi khi, mày anh nhíu chặt.

Anh thật sự hơi lo lắng chân của Tô Hiển Nhiên, đau như vậy hoài rõ ràng không phải di chứng của việc bị va chạm đầu và càng không phải vì chuyện hôn mê mà nhũn chân.

Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cười cười vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play