Năm năm qua, bà chưa từng đến thăm hay hỏi han gì về Tô Hiển Nhiên, mỗi lần thắc mắc toàn bộ đều là do Tô Tú Vi à không phải gọi là Bắc Tố Vi nói cho bà nghe.
Nào là sống tốt, nào là tiêu xài phung phí, nào là đánh hay mắng chửi ai đó.
Đây cũng không phải lần đầu bà nghe, bà nghe rất nhiều lần lại không nghi ngờ gì cứ như vậy mà tin tưởng những gì Bắc Tố Vi nói.
Lại nghĩ con mình là hạng người như vậy, đến ngày hôm nay... sau bao nhiêu năm gặp lại nhìn ra ánh mắt lạnh nhạt của con bé, những lời nghẹn ngào chất vấn bà của con bé... bà mới nhận ra bà thật sự sai... nếu bà chịu suy xét lại mọi chuyện thì có hay không đều đã không muộn màn như hiện tại.
Nghe câu nói nghẹn ngào đó của Tô Hiển Nhiên lại nghe từng câu từng chữ của con bé bị đánh bị chửi ra sao... bà thật sự đau... đau đến không chịu được.
Giống như hôm nay nếu không phải Tô Hiển Nhiên xuất hiện, nếu không phải con bé đem mọi bằng chứng ra thì chắc bà vẫn còn bị người đùa giỡn và cũng biết đâu tin rằng Tô Hiển Nhiên đã chết... nhìn trong đại sảnh lúc này... những cái bong bóng những cái bông hoa trang trí xinh đẹp lộng lẫy còn đó môi bà khẽ câu lên cười tự giễu.
Tô Hiển Nhiên chưa từng được làm một buổi tiệc nào, Tô Hiển Nhiên chưa từng được các thợ may tỉ mỉ đo tỉ mỉ may ra những bộ váy xinh đẹp... Tô Hiển Nhiên của bà... Tô Hiển Nhiên của bà... chưa từng trải qua tháng ngày vui vẻ.
- -------
Trên đường đi về.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh lại đi bộ.
Tố Hiển Nhiên hai mắt sắp mở không lên mà dựa hẳn vào lưng của Đỗ Đức Trí, hai anh chồng của cô cứ đi từ từ để cô yên giấc.
Tầm 20 phút sau, Tô Hiển Nhiên ngủ được chút ít mới mở mắt nói.
" Mình đi mua một cái phi hành khí đi chồng oáp. " vừa nói vừa ngáp một cái.
Tô Hiển Nhiên dụi dụi vào cổ Đỗ Đức Trí, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Cô thật sự thích được cưng chiều như vậy nhưng cứ thấy hai chồng thay phiên nhau ôm cô như vậy... cô không đành lòng a. Chồng là để yêu thương ai đâu lại để làm người ôm đi ra ngoài.
" Nhiên Nhiên muốn mua sao? " Nhậm Thừa Vinh hỏi.
Tô Hiển Nhiên gật đầu nói.
" Em còn muốn đi làm kiếm tiền nữa, sau này không thể nào cứ đi bộ hay bắt hai anh chồng yêu của em ôm em mãi được. "
" Anh chịu được. " Đỗ Đức Trí trầm giọng nói.
Nhậm Thừa Vinh cũng gật đầu phụ họa.
Tô Hiển Nhiên nở một nụ cười khẽ nói.
" Em không nở. " lại hôn hôn cô Đỗ Đức Trí.
Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to, mặt anh dần dần bỏ bừng lên, Nhậm Thừa Vinh còn đang bĩu môi cảm thấy bất công thì Tô Hiển Nhiên liền xoay qua hôn nhẹ má anh.
Cả hai anh chồng của cô lúc này ai cũng đỏ mặt, Tô Hiển Nhiên nhìn không khỏi thấy vui vẻ.
Mới hôm kia còn cảm thấy không quá thích hai anh chồng, nhưng khi tiếp xúc, cô chợt nhận ra hai anh cũng không quá khó.
Thời gian còn dài cô còn lắm thời gian để còn cưa cẩm hai anh a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT