Tử mang lóe lên rồi mất, hai mắt Mạnh Kỳ trở lại bình thường, trong đầu
như có cái gì ào ạt chảy vào, trong nháy mắt đã hiểu ra tiền nhân hậu
quả, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên bình thường, ngón tay dựng thẳng
lên, đọ thử một chiêu với Nhậm Thu Thủy.
Tiếp theo phải tận lực duy trì cho tốt cái đoạn lịch sử này, không để các Bỉ Ngạn đại nhân vật “Nhận ra” dị thường.
Ta biết các ngươi sẽ biết, nhưng ta giả vờ không biết.
............
Thời gian như nước, tuế nguyệt biến thiên, Ninh Tân thành năm Thiên Nhạc thứ ba mươi bảy.
Thích khách Bất Nhân lâu mới ám sát xong chưởng môn Thiên Địa môn, chạy ra
hướng cửa sổ, dáng người y không cao không thấp, không cường tráng không gầy, không khác gì với người thường, vẻ mặt rất bình tĩnh, chưa bao giờ nghi ngờ mình ra tay thất thủ.
Đột nhiên, đồng tử y co lại,
thấy cửa sổ phía trước tự động mở ra, bên ngoài có một nam tử mặc bào
xanh, ngũ quan tuấn mỹ chắp tay sau lưng đứng đó, hai mắt sâu thẳm như
biển, lốm đốm những đốm sáng màu tím làm người ta vừa sợ vừa trầm mê.
Người ta đưa tay lên, điểm về phía trán y.
“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ Trường Sinh.”
Giọng nói trầm tầm như có ma tính không biết vì sao lại mang theo mấy phần trêu tức.
............
Thế giới Tây Du, trong năm Thượng Cổ, Lôi Hỏa giao kích, chư thiên tan vỡ, Thiên Đình sắp rơi xuống.
Mạnh Kỳ đang ngẩng đầu nhìn chân trời, nhìn kia bầu trời đỏ rực kia, nhìn vào đôi mắt đầy hỗn loạn và lạnh lùng đáng sợ đó!
Đôi mắt quỷ dị như nhận ra, thoáng quay qua nhìn lại hắn.
Chỉ một cái thoáng nhìn, Mạnh Kỳ đã thấy trong lòng đập rộn, mỗi một suy
nghĩ mỗi một ý tưởng đều như trở thành độc lập riêng mình.
Đúng
lúc này, trong mắt hắn có một vệt sáng tím hiện lên, quỷ dị và thần bí,
mạnh không hề thua kém đôi mắt của Thiên Đạo quái vật, tất cả hỗn loạn
và điên cuồng đều tan thành mây khói.
Bốn mắt giao nhau, tầm mắt va chạm. Thời gian lại bắt đầu đảo ngược, dòng sông thời gian đang im
lắng biến thành biển động rít gào.
............
Dùng
Thất Sát bi, Mạnh Kỳ lùi về những đoạn lịch sử mà hắn đã từng để lại dấu vết trong Chân Thật giới lặng lẽ trồng xuống Vô Thượng Tâm Ma, để làm
biển chỉ đường cho mình sau này đăng lâm Bỉ Ngạn, “Chiếu sáng” biển khổ
vô biên.
Trong di tích Minh Hoàng, Thất Sát đạo nhân trường kiếm đặt ngang gối, hai mắt nhắm nghiền, như không hề quan tâm tới hành vi
của Mạnh Kỳ.
Bỗng nhiên, Thất Sát đạo nhân mở mắt ra, lẩm bẩm:
“Hắn còn có khả năng thăm dò tương lai?”
............
Đông Hải, sóng biếc không thấy giới hạn, đảo nhiều không đếm xuể.
Quý Hưng cưỡi lâu thuyền hoa lệ về nơi mình sinh ra, sau lưng là bằng hữu
và người hầu đông đảo, cho thấy hắn rất có địa vị trong phiến hải vực
này.
“Hòn đảo này ngay cả cái tên cũng không có, thoạt nhìn cũng bình thường quá thôi, không ngờ lại sinh ra được một người như Quý
thiếu ngài.” Một tên bằng hữu cười lấy lòng.
Quý Hưng nhìn ngọn
núi chỉ còn non nửa và cái thôn nghèo rách nát, cởi áo choàng ra ném cho người hầu, nghiêm mặt: “Chư vị chờ chút, tại hạ đi bái kiến gia sư.”
Nói xong, không đợi ai trả lời, hắn đã cất bước đi nhanh lên sơn đạo, hướng về chỗ núi bị thiên lôi đánh xuống, ở đó có một ngôi nhà cỏ, trong đó
có ân sư của hắn.
Nhìn theo Quý Hưng biến mất cuối đường, người vừa lên tiếng chậc chậc cảm khái:
“Sư phụ của Quý thiếu là ai vậy nhỉ, dạy ra được một nhân kiệt hào cường như hắn sợ là người tiên ban đi?”
Bên cạnh lập tức có người phụ họa: “Đảo chủ bảy mươi hai đảo xung quanh đều cung kính với Quý thiếu, thường hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia, rõ ràng là kính sợ người sư phụ ở sau lưng hắn, không ai dám chọc tới. Nếu
không phải là người trong tiên ban, với cái thói mắt cao hơn đỉnh của
bọn họ há sẽ như thế sao?”
“Sư phụ của Quý thiếu lặng lẽ ẩn cư ở nơi này, không trách được chúng ta thiển cận.”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc là hồi lão nhân gia cường thịnh từng danh chấn cả mảnh hải vực này cũng không chừng!”
.........
Những lời bàn tán đều bay vào tai Quý Hưng, hắn chỉ mỉm cười, không để ý.
Đúng vậy, nếu không phải gặp được sư phụ ẩn cư ở đây, làm sao mình học được
một thân thần công tuyệt học kinh thế hãi tục như thế này? Còn cao hơn
“Tinh Hỏa đại pháp” mà các đảo chủ trân quý tới mức nào luôn ấy chứ!
Nếu không có sư phụ, làm sao mình được bảy mươi hai vị đảo chủ tất cung tất kính, từ lúc đặt chân vào giang hồ tới nay vẫn hữu kinh vô hiểm?
Trước khi rời đảo, mình vẫn tưởng sư phụ chỉ là một võ giả nghèo túng, chán
ngán thất vọng với lang bạt giang hồ nên mới tới ẩn cư ở đây, không còn
để ý tới thế sự, nhưng rồi đi khắp hải vực, kiến thức dần tăng lên, sự
hiểu biết về sư phụ mới mỗi ngày một thay đổi. Không ngờ sư phụ lại là
một người sâu không lường được, là núi cao ngưỡng chỉ đến như thế, mỗi
khi mình tưởng là mình đã biết cảnh giới và thực lực, thân phận địa vị
ngày xưa của người thì lại xuất hiện những sự việc phủ định đi suy nghĩ
đó.
Đến cuối cùng, mình chỉ có thể cảm khái, rằng sư phụ quả
thật giống như Thần Long trong mây, thấy đầu không thấy đuôi, chỉ cần
biết sư phụ rất lợi hại rất lợi hại là được.
Quý Hưng di chuyển
nhanh như tên bắn, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy gian nhà cỏ. Hắn nhìn
thấy một nam tử đen đen cung kính đứng ở ngoài cửa, chính là đảo chủ
Châu Lưu đảo ở gần đây, một trong những đại tông sư ít ỏi của mảnh hải
vực này.
“Lễ vật ta thu, ngươi rời đi đi.” Quý Hưng nghe thấy giọng nói quen thuộc của sư phụ.
Đảo chủ Châu Lưu đảo vui mừng quá đỗi, không ngừng hành lễ, phấn chấn rời đi, không quên khen ngợi Quý Hưng mấy câu.
Quý Hưng bước đến trước nhà tranh, tam khấu cửu bái, kích động nói:
“Đệ tử bất tài bái kiến sư phụ.”
Người trong nhà cỏ trầm mặc một lát, mới cảm thán: “Ừm, coi như cũng được.
Mọi hành động lời nói của ngươi, vi sư đều nghe các đảo chủ nhắc tới, có sự kiêu ngạo, nhưng không bỏ bê võ đạo, không quên lời dạy bảo của vi
sư.”
“Lời sư phụ dạy, đệ tử không dám quên!” Quý Hưng không biết vì sao đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đáp.
Giọng nói của người trong nhà cỏ nhuốm phần tang thương: “Nếu đã vượt qua
kiểm tra, hôm nay vi sư cũng cho ngươi được chính thức trở thành môn hạ, nói cho ngươi biết tình hình của bổn môn và thân phận thật sự của vi
sư.”
“Đa tạ sư phụ!” Quý Hưng vui mừng hết sức, không khác gì đảo chủ Châu Lưu đảo vừa rồi, đuôi mày khóe mắt đầy kích động.
Két một tiếng, Quý Hưng nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, nhìn thấy được cảnh tượng ở trong nhà.
Thời gian như không hề tác động gì đến sư phụ, người vẫn giữ nguyên bộ dáng
trung niên nho nhã, chỉ có vài sợi tóc bạc và khóe mắt chút nếp nhăn mà
thôi.
“Vi sư họ Hà tên Mộ, hơn trăm năm nay hành tẩu Đông Hải,
danh hiệu mà thế nhân biết tới nhiều nhất là ‘Thiên Khuyết kiếm’.” Sư
phụ của Quý Hưng thản nhiên nói.
Hà Mộ? Thiên Khuyết kiếm? Quý Hưng sửng sốt, không thể tin được.
Đây chính là kiếm tiên nổi danh nhất Đông Hải mấy chục năm trước, nghe nói
hồi đó đã thành tựu Địa Tiên chi cảnh. Người lại chính là sư phụ của
mình?
Thật sự là làm người ta không thể tưởng được a!
Hà Mộ không để ý tới phản ứng của Quý Hưng: “Hơn trăm năm trước, vi sư
xuất thân từ thánh địa Đạo môn, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung. Ngươi tới
đây, bái tổ sư để được trở thành môn hạ chính thức, sau này sẽ được gặp
các sư thúc sư tỷ.”
Tên tuổi của Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, dù
đã hơn trăm năm trôi qua, nhưng Quý Hưng vẫn được nghe tới, biết nó có
liên quan với Vạn Giới Thông Thức phù, là một tông môn cực kỳ hiển hách, là thánh địa đạo môn, không biết vì sao sau này lại suy yếu, biến mất
trong dòng sông lịch sử.
Không ngờ sư phụ của mình lại xuất thân từ Côn Luân sơn Ngọc Hư cung!
Không ngờ mình lại có được liên quan với thánh địa của Đạo môn năm xưa!
Hắn đứng dậy, trang trọng bước vào nhà tranh.
Hà Mộ khẽ bước sang bên, giúp hắn nhìn thấy phía trong có thờ hai pho
tượng, tượng ở trên là “Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn”, tượng ở dưới
là “Nguyên Hoàng Tô Mạnh”.
“Tổ sư bổn môn là Nguyên Thủy Thiên
Tôn, sư tổ Nguyên Hoàng Thiên Tôn của ngươi là đệ tử đời thứ hai, là
chưởng giáo hiện thời.” Hà Mộ trang nghiêm giới thiệu.
Nguyên Hoàng Tô Mạnh? Quý Hưng miệng há hốc.
Cái tên tuổi này hắn không xa lạ tí nào hết nha. Chính là bậc đại năng tự
chứng truyền thuyết đầu tiên của Chân Thật giới từ thời cận đại đến nay, sau này đăng lâm Tạo Hóa, trở thành kẻ đại thần thông, quấy động phong
vân thiên hạ, Vạn Giới Thông Thức phù chính là do ngài tiện tay làm ra,
khiến bao đời người nhớ mãi không quên đến nay.
Một người vĩ đại như vậy lại là sư tổ của mình!
Thực đẹp tới mức giống như mơ, tới mức không giống thật!
“Sư tổ, không phải nghe nói sư tổ đã vẫn lạc rồi sao?” Quý Hưng đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Hà Mộ lạnh nhạt: “Sư tổ chưa vẫn lạc, đến ngày người trở về, tất sẽ làm cả chư thiên khiếp sợ.”
Quý Hưng không hỏi thêm, gian nan nuốt ngụm nước bọt, theo lời hướng dẫn của Hà Mộ, bắt đầu làm lễ nhập môn.
Khi mắt của hai người rời khỏi bức tượng của Nguyên Hoàng, không ngờ trong mắt của bức tượng đột nhiên toát ra một mạt màu tím.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT