Mộng cảnh quay
về an bình, vầng trăng dần thành hư ảo, thân ảnh người lái đò già biến
thành bong bóng, cả thế giới cùng tan biến.
............
Trong Cửu U, trên đỉnh núi tối đen, Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn,
một bên nảy lên tử điện, một bên phù động đạm kim, trong đầu nhớ lại lời Cố Tiểu Tang dặn:
“Ngày xưa Kim Hoàng lấy thiếp là đạo tiêu,
khiến thiếp có được kinh nghiệm và kiến thức của bà ấy. Biết được nhiều, mới có thể mưu đồ được sâu. Nhưng cái này cũng có phần hạn chế, sau khi từ trong bụng mẹ sinh ra, những kí ức sau này của nó, thiếp thân không
tài nào biết được, muốn tính toán bà ấy rất dễ dàng bị thuận thế dẫn vào cạm bẫy.”
“Nhưng mà hồi trước thiếp thân có thể giữ được linh
tính của mình, có được ý thức độc lập, hẳn là nhờ có một đại nhân vật
nào đó âm thầm giở trò, cụ thể là vị nào thì thiếp thân không biết. Rất
có thể là Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng có khả năng là Linh Bảo Thiên Tôn, vị đó khiến thiếp thân nhìn thấy rất nhiều tương lai rõ ràng, biết được nhiều bí mật mà ngay cả Lão Mẫu cũng không biết, đây chính là cơ sở để
chúng ta bày mưu lập kế.”
“Mới nhìn thì ai cũng tưởng A Di Đà
Phật thuộc về trận doanh đối địch, là liên minh với Lão Mẫu, không phải
đối tượng có thể mượn sức, nhưng nếu suy nghĩ cho thật kĩ, sẽ rút ra
được kết luận mà không ai đoán nổi. Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương về mặt căn bản là có mâu thuẫn với nhau, tương lai nhất định sẽ
có lúc phải phân cao thấp. Nếu Di Lặc chứng đạo đủ để có thể xoay chuyển thế cục này, A Di Đà Phật và Vô Sinh Lão Mẫu sẽ bằng mặt không bằng
lòng với nhau, như thế chúng ta cũng có khả năng rút củi dưới đáy nồi,
phá vỡ liên minh của họ, mở đường cho phu quân lên Bỉ ngạn.”
“Hắc, thật ra nói như vậy là để tướng công nghe mà thôi, đây là ý tưởng chúng ta dùng để mê hoặc Kim Hoàng và A Di Đà Phật, chứ còn tình huống thật
là A Di Đà Phật tuyệt đối không có khả năng cho phép chàng đăng lâm Bỉ
Ngạn, ý chí này của lão còn kiên định hơn cả Kim Hoàng và Cổ Phật, bởi
vì đây là Đại Đạo chi tranh, không có con đường thỏa hiệp!”
“Mục
tiêu chủ yếu của Lão Mẫu là thiếp, Cổ Phật và tướng công chỉ là mối thù
một bộ ‘Tam Thi’ mà thôi, không phải là không thể hóa giải.”
“Đối với những kẻ đã thành Đạo Quả sơ hình như họ chỉ có một mục tiêu, đó
chính là trọn vẹn Đạo Quả, lấy cầu hoàn toàn siêu thoát, nhưng vì bị số
lượng kỉ nguyên hạn chế, lại vào mạt kiếp này, nên mới trở thành cục
diện có ngươi không ta.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, A Di Đà Phật đều ‘Quan sát’ quá trình Đạo Tôn siêu thoát, đại khái đều biết được điểm
mấu chốt trong đó, cũng như biết con đường lên Đạo Tôn là có vấn đề.
Phương pháp lấy cầu lấy được vừa thích hợp với bản thân vừa hoàn thiện
vô khuyết, vì thế nên mới có chuyện Hạo Thiên Thượng Đế vẫn lạc, Thái Cổ kỷ nguyên chung kết, Phục Hoàng trở nên dị thường. Nhưng từ kỷ nguyên
này, bọn họ sẽ đều ẩn thân phía sau màn, thí nghiệm con đường đạo cho
mình, trong quá trình này nhất định sẽ xảy ra va chạm với nhau, giúp đỡ
Thiên Đế, hưng thịnh Ân Thương. Mấy thứ như Phong Thần chi chiến đều là
vì chuyện này mà ra, là đạo lộ chi tranh, là Đại Đạo chi tranh.”
“Tướng công là sản phẩm làm giảm cầu không lần thứ hai của Nguyên Thủy Thiên
Tôn, trên người lại có cái danh xưng Lý Đam, A Di Đà Phật làm sao có khả năng cho phép chàng đăng lâm Bỉ Ngạn, giúp cho kẻ địch cường đại nhất
của mình càng tiếp cận gần hơn thậm chí chứng được Đạo Quả?”
“Nên lão ta khống chế Phục Hoàng, vẫn luôn giấu ở sâu trong Sinh Tử nguyên
điểm. Ngày xưa khi Chân Võ đột nhiên xuất kiếm, chém chết Phong Đô đại
đế, khiến Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật bị mất đi một cái, mà lão lại không
hề can thiệp, là vì cái gì? Chẳng phải chính là muốn nhìn thấy Bồ Đề Cổ
Phật không còn được trọn vẹn, bị thụt lùi lại cách Đạo Quả lại càng xa
thêm hay sao? Đối với người đã từng là minh hữu của mình không biết bao
nhiêu kỷ nguyên tới giờ mà lão còn như thế, huống chi tướng công chàng?”
“Còn vì sao Di Lặc và ‘Phật quốc dưới đất’ của lão lại quan trọng đối với A
Di Đà Phật, tướng công chàng còn đoán không ra à? Là sản phẩm làm giảm
cầu không, chính là cùng dạng với Nguyên Thủy Thiên Tôn chứ không phải
Đạo Tôn Phật Tổ chi lộ.”
“Bởi vậy, nếu nhìn mặt ngoài, nhiều thứ
chúng ta bố trí chính là để nối kết với A Di Đà Phật, làm kế rút củi
dưới đáy nồi, nếu không hiểu được điểm chính đó, thì chính là tự chui
đầu vô lưới, khiến A Di Đà Phật có thể tương kế tựu kế, dùng chuyện này
để hiếp bức Kim Hoàng, đạt thành giao dịch về chuyện Di Lặc, nhưng trên
thực tế đây chính là để mê hoặc bọn họ, để bọn họ cho rằng mưu kế của
chúng ta chính là dừng ở đây.”
“Chuyện có liên quan tới Đạo Quả,
Kim Hoàng không biết rằng thiếp hiểu biết rất nhiều. A Di Đà Phật thì
không rõ lão có biết là thiếp biết hay không, nhưng lão đã hiện thân
trong mộng cảnh của chúng ta, lại không từ chối thỉnh cầu của thiếp
thân, vậy chứng tỏ lão đúng là đã tương kế tựu kế, cũng gián tiếp chứng
tỏ thái độ của đám Bỉ Ngạn giả bọn họ, cho tướng công chàng hi vọng để
chàng thử chứng đạo, cũng như dũng khí rời khỏi Cửu U, hoàn toàn kết
thúc việc này.”
“Nếu không nếu chàng vẫn trốn ở Cửu U, trong
người có hai đại thần binh, lại có Dương Tiễn, Thất Sát đạo nhân tương
trợ, Cửu Loạn Thiên Tôn thì không cho phép Bỉ Ngạn tiến vào giới này,
lúc cần thiết lại có Tề Thiên Đại Thánh giúp đỡ, dù bọn họ có thả ra Ma
Phật, thì quá lắm cũng chỉ chiếm được thế thượng phong mà thôi, chứ
không làm gì được tướng công chàng, hai phương sẽ lâm vào thế giằng co
khi mạt kiếp tới.”
“Tới lúc đó, ai cũng thấy không rõ được tương
lai, biến số quá nhiều, cho dù cổ lão giả cũng chưa chắc gì thoát khỏi,
cho nên cách tốt nhất chính là dẫn tướng công chàng ra khỏi Cửu U, kết
thúc việc này, để Nhiên Đăng khống chế được chư quả chi nhân, để Di Lặc
lấy được Vô Cực và Khai Thiên ấn.”
“Cho nên, chúng ta có thể
tương kế tựu kế lại tựu kế, tướng công chàng ở trong Chân Thật giới nên
lớn mật thêm một chút, nhanh hơn một chút, củng cố căn cơ thật vững,
tích lũy thật dày, điều này bọn họ đều đã ‘ngầm đồng ý’, cũng là đại thế mà thiếp thân đã hỏi xin được từ A Di Đà Phật.”
“Đương nhiên,
suốt quá trình cũng nên ra vẻ ẩn nhẫn chút, nếu không bọn họ vì không để chàng nghi ngờ, sẽ làm ra chuyện lưỡng bại câu thương, ít nhiều sẽ
khiến môn hạ những kẻ đại thần thông can thiệp. Chàng có thể làm như vừa rồi, vụ tranh cướp hộp ngọc đó, để thử điểm mấu chốt của bọn họ.”
Mạnh Kỳ thu hồi suy nghĩ, đối với tình hình trước mắt lại càng hiểu được
thêm một phần, cũng có thêm vài phần nắm chắc với hành động sắp tới.
Sau khi hoàn toàn luyện hóa huyết nhục Đông Hoàng, nắm giữ yêu dị huyết
đào, tích lũy về Vô Cực ấn cũng đã đủ dày, lúc nào cũng có thể thử ngưng tụ hư ảo Đạo Quả, cũng chính là nửa Đạo Quả, thậm chí có thể từ giữa
chém ra nửa quả thực có liên quan tới tuổi thọ và thời gian để giúp bản
thân hồi tưởng quá khứ, “Thể nghiệm” tương lai.
Đăng lâm Bỉ Ngạn
bây giờ có hai vấn đề, một là không về Chân Thật giới, chuyển hết cả
“Quá khứ và tương lai” dời đến Cửu U để cho nó thành hoàn chỉnh thể, sau đó ở nơi này hồi tưởng quá khứ, giữ lấy tương lai, hai là chư quả chi
nhân và Khai Thiên ấn còn thiếu chút hỏa hậu, nếu có cơ hội cần phải bổ
sung, không có cũng không cần phải cưỡng cầu, có thể chỉ lấy Vô Cực để
chứng đạo.
Hắn còn đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên sáng lên, một tấm bia đá tang thương hiện ra, trên viết bảy chữ “Sát” thật to.
Thất Sát bi!
Xem ra Thất Sát đạo nhân đã ra quyết định...... Mạnh Kỳ cảm khái một tiếng, “Lễ vật” này tới thật là đúng lúc, vừa buồn ngủ gặp được gối đầu.
Năm đó khi hắn trở lại thời Trung Cổ, lưu lại một đoạn lịch sử, chính là
nhờ có Thất Sát bi, hôm nay bản thân của giai đoạn đó tuy đã bị chuyển
dời đến Cửu U, nhưng Trung Cổ vẫn còn có dấu vết và lạc ấn lưu lại, nếu
dùng Thất Sát bi định vị, và thần dị của “Chư quả chi nhân”, dù mình
thân ở Cửu U, cũng có thể thử đưa “Vô Thượng Tâm Ma” về Trung Cổ, đánh
thức cái lạc ấn kia, lập ra con đường quá khứ để sau này đăng lâm Bỉ
Ngạn!
Hắn dùng Tuyệt Đao ngăn cách sự liên kết của ngọn núi với
ngoại giới, khẽ vuốt ve chữ “Sát” trên bi văn, trong mắt hiện ra Đạo
Nhất lưu ly đăng.
Nhân quả hỗn tạp, càng gần mạt kiếp, thì càng hỗn loạn, ánh sáng đen trắng im lặng chiếu vào Thất Sát bi.
............
La thành tửu lâu, Mạnh Kỳ đang ngồi đối diện với Nhậm Thu Thủy, bình luận kiếm pháp thiên hạ.
Nhậm Thu Thủy trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Ngươi hiểu biết về kiếm pháp như
thế gần như tới mức không gì không biết, vậy ngươi tu luyện là môn kiếm
pháp nào?”