Sau một tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng thì Nam Phong cũng đã hoàn toàn hồi phục.
Nhìn vào hắn không ai nghĩ rằng chỉ mới một tháng trước thôi thì vẫn là một kẻ với thương tích đầy mình, thậm chí còn không thể tự di chuyển được.
“Phúc lợi của hệ thống này quả thật quá là kinh khủng!” Nam Phong cảm khái nói.
[Thế nên ký chủ cần phải tôn trọng hệ thống hơn nữa!]
“Cút!”
Trong một tháng này Mộ Dung Tuyết vẫn luôn ở cạnh bên và chăm sóc cho hắn rất nhiều.
Đối với một tiểu thư như nàng thì đây là một việc hết sức là khó khăn, nhưng vì Nam Phong mà nàng sẵn sàng chấp nhận hết mọi thứ.
Nam Phong cũng không phải là một tên ngốc, hắn cũng đã phần nào đoán ra được tâm ý của cô nàng này.
Thế nhưng, hắn không dám đón nhận nó, bởi vì vẫn còn có một người con gái yêu hắn hết lòng và mong ngóng ngày hắn trở về.
Hắn không thể phụ nàng được!
“Ngươi cứ thế mà ra đi à, vậy còn nàng thì sao?” Hạ Thiên hỏi Nam Phong khi hắn chuẩn bị không từ mà biệt.
“Ta biết được tâm ý của nàng, thế nhưng ta vẫn còn một người con gái khiến cho ta không thể phụ nàng được!” Nam Phong lắc đầu, hắn bất đắc dĩ cười khổ.
Hạ Thiên không đáp lại mà chỉ hỏi một câu: “Thế không tạm biệt nàng một câu hay sao, dù sao thì người ta cũng đã dành ra một tháng để chăm sóc cho ngươi mà?”
“Tam biệt thì thế nào, chẳng phải lại càng thương tâm hơn nữa sao? Ta cũng biết được tâm ý của nàng, thế nhưng chỉ là một cảm súc thoáng qua hay là khắc cốt ghi tâm thì hãy để cho thời gian là câu trả lời. Có khi, sau một khoảng thời gian nữa thì nàng lại quên đi cái người tên Nam Phong này cũng nên!”
Nam Phong nhìn lên trời như thể đang suy nghĩ gì đó, xong hắn nói tiếp: “Như thế cũng là tốt cho nàng!”
Xong hắn hít một hơi rồi nói ra một câu không thành lời: “Cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi!”
Hạ Thiên thở dài.
Hắn tự hỏi không biết nếu mà hắn và Lâm Tư Nguyệt phải trải qua hoàn cảnh như vậy thì hắn có thể dứt khoát được như Nam Phong hay không?
Nam Phong dùng khinh công lướt người đi một đoạn khá xa.
Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn quay lại nói với Hạ Thiên rằng: “Bổn minh chủ xin được truyền lại chức vị cho vị thiếu hiệp Hạ Thiên này!”
Nói xong, hắn cười khà khà rồi nhanh chóng biến mất sau hàng cây.
“Cái thằng này!” Hạ Thiên nhìn Nam Phong trước khi đi mà vẫn không hề quên tính kế hắn, thì chỉ có thể cười khổ một phen khi quen phải một tên bằng hữu khốn nạn như vậy mà thôi.
Hạ Thiên nhìn về phía bụi cây và nói: “Hắn đi rồi, nàng có thể ra được rồi đấy!”
Mộ Dung Tuyết từ phía sau bụi cây xuất hiện, vành mắt của nàng có chút ửng đỏ và vẫn còn đọng lại chút nước ở trên đấy, nàng nói với giọng điệu run rẩy, ngắt quãng: “Vậy là… hắn đã có… người khác rồi sao?”
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi đó mà chỉ lắc đầu bước đi.
Mộ Dung Tuyết nắm chặt bàn tay của mình lại và nói thầm: “Ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc đâu, tâm của Tuyết nhi từ lâu đã thuộc về huynh rồi!”
Sau đó, nàng ngửng đầu lên nhìn về phương hướng mà Nam Phong biến mất với ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
…
Đi một hồi lâu, Nam Phong cũng nhận ra có người nào đó đang theo dõi hắn, hắn lách người vào trong một con hẻm nhỏ và nhanh chóng biến mất vào một góc tối.
“Hắn đâu rồi, chẳng lẽ đã chạy mất?” Giọng nói của người phụ nữ này dường như rất là tức giận khi mà để mất dấu của Nam Phong.
“Cô nương, không cần phải tìm đâu, ta ở phía sau cô này!”
Cô nàng theo dõi Nam Phong từ từ quay lại.
Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo thì hắn nhận ra ngay, đó chính là cô nàng nhan sắc bình thường vẫn thường nhìn hắn với ánh mắt giết người.
Nam Phong không thể hiểu được, tại sao cô nàng này lại thù hận hắn lâu đến vậy?
Thậm chí, không kể còn mất công theo dõi hắn nữa!
Hình như hắn vẫn chưa làm gì để đắc tội cô ấy a!
“Cô nương, dường như tôi cũng không làm gì để đắc tội cô a? Vậy làm sao cô lại bám theo tôi không dứt a?” Nam Phong nghi hoặc hỏi.
Lần này thì hắn phải làm rõ ra ngô ra khoai chuyện này, nếu không thì lại tự dưng mang phiền phức vào người à!
“Không làm gì ư? Vậy thì ngươi hãy xem cho kỹ, ta là ai đây!”
Nói xong, cô nàng này xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt xuống.
Ẩn dấu đằng sau lớp mặt nạ da người đó là một khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, nó có thể sánh ngang với những nữ thần minh tinh mà hắn vẫn thường thấy trên truyền hình.
Thế nhưng, điều làm cho hắn ngạc nhiên nhất lại chính là, cô nàng này đích thị là mỹ nhân mà hắn gặp được ở bờ suối ngày hôm đó.
Nam Phong há hốc mồm nói: “Vậy ra cô chính là mỹ nhân ngày hôm đó sao? Bảo sao mà ánh mắt của cô so với cái lớp mặt nạ nó lại khác nhau một trời một vực đến như vậy? Tôi còn đang nghĩ tại sao với một ánh mắt như thế lại mang một khuôn mặt tầm thường đến như vậy? Hèn chi là…”
Trông thấy biểu cảm của Nam Phong thì khuôn mặt trắng nõn của nàng bỗng hiện lên một chút ửng đỏ, nàng dùng ánh mắt giận dữ nhìn Nam Phong và nói: “Hừ! Nhìn đủ chưa, chẳng phải là ngươi có gì cần phải nói với ta hay sao?”
“À! Đúng vậy! Nhưng mà ngày hôm đó cũng không thể nào trách tại hạ được, ai lại nghĩ rằng ban ngày ban mặt lại có người đi tắm lộ thiên cơ chứ?” Nam Phong dùng vẻ mặt vô tội nhìn mỹ nữ đang ở trước mặt mình.
Nghe thấy Nam Phong giải thích thì mỹ nhân này lại càng tức giận hơn nữa, nàng hét lên một câu: “Hừ, ngươi còn dám nói nữa à! Dâm tặc mau nộp mạng!”
Nhìn thấy dáng vẻ quyết ăn thua với hắn thì Nam Phong không biết phải làm như thế nào cả.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng là một thằng đàn ông cơ mà, sao lại nỡ ra tay với một nữ thần cơ chứ!
“Từ từ nào, từ từ nào!” Nam Phong vắt chéo hai tay ra dấu bình tĩnh.
“Hừ! Ngươi còn có gì để nói nữa hay sao?” Cô nàng này vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến lại gần Nam Phong, tay của nàng cũng đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Còn mà, còn mà!”
“Nói!”
“Thật ra thì tôi có một thứ cần phải gửi lại cho chính chủ!”
“Hừ! Là cái gì?”
“Là cái này này này!”
Nói xong, hắn rút từ trong ngực ra một chiếc yếm hồng, mặt thì cười hề hề hối lỗi.
Nhìn Nam Phong lúc này không khác một tên dâm tặc là bao, đã thế hắn còn cố nặn ra một nụ cười mà hắn cho là soái nhất nữa chứ.
“Ngươi…ngươi…! Dâm tặc! Lại còn dám giữ cả thứ đó nữa!”
Mỹ nhân khi đỏ mặt thật giống như là biến đổi thành một con người hoàn toàn khác vậy, phong tình vạn chủng, khiến cho bất kỳ một nam nhân nào cũng muốn ôm vào chiều chuộng, dỗ dành.
Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng không đôi co với Nam Phong nữa mà tung người bay đi.
“Ngày này ba năm nữa hẹn gặp lại ngươi tại đại hội thiên tài Huyền Linh đại lục. Lúc đó, chính ta sẽ là người khiêu chiến với ngươi để trả lại mối thù này!”
“Hãy nhớ lấy, tên của ta là Mộ Dung Vân Phượng…”
Mỹ nữ đi rồi mà hương thơm vẫn còn đọng lại một hồi khiến cho Nam Phong có cảm giác bồi hồi, lưu luyến, hắn tự hỏi mình một câu:
“Haizz! Mình đang gặp phải cái tháng gì đây? Tháng sát gái à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT