Một gian hàng nhỏ nhìn rất là bình thường được dựng lên tại trung tâm của Phong thành, khiến cho rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên và thích thú. Họ bàn tán sôi nổi với nhau về vấn đề này, họ không biết chủ nhân của gian hàng này lập nên với mục đích gì.
Khi đồng hồ điểm 11h thì cũng là lúc mà Phong thành đông vui và nhôn nhịp nhất. Nam Phong khoác trên người áo choàng đen dài che phủ khắp người, ánh mắt của hắn láo liên nhìn xung quanh, hắn cảm thấy lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu khai trương gian hàng.
Nam Phong cởi chiếc áo choàng của mình ra, hắn hướng ánh mắt xuống phía dưới và hô to: “Chào mừng mọi người đến với gian hàng của chúng tôi! Ở đây chúng tôi buôn bán thực phẩm chất lượng cao, không gì là không có.”
Nói xong, hắn lật tung tấm vải màn che lên, bên dưới là từng chồng thực phẩm được xếp một cách ngăn nắp, gọn gàng. Mọi ánh nhìn đều hường về chỗ thực phẩm đấy mà hít hà từng ngụm khí lạnh.
Chuyện gì đang xảy ra trước mắt họ thế này? Tất cả đều là thực phẩm, mà hơn nữa đó không phải là thịt thú biến dị a! Thịt thú biến dị thì họ đã ăn đến phát chán rồi, thế nên không có chuyện nhầm lẫn ở đây được!
“Ông có nhìn thấy cái gì kia không?” Người A hỏi.
Người B nghe thấy vậy thì giật mình tỉnh lại và nói: “Mẹ nó! Toàn là thức ăn! Có phải mình hôm nay ăn uống không đủ chất, nên xảy ra tình trạng hoa mắt, chóng mặt hay không vậy?”
“Kinh khủng thât!”
“Thiên đường là đây chứ đâu!”
...
Những thám tử của tứ đại gia tộc hôm nay đến theo dõi cũng phải hít từng ngụm khí lạnh. Kể cả khi họ làm việc trong tứ đại tộc và cũng được ăn những thực phẩm như thế này. Thế nhưng, như thế này là quá nhiều rồi. Từ bé đến giờ thì đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến nhiều đồ ăn như vậy. Những đồ ăn này đều được các đại gia tộc cất giữ như báu vật, làm gì có ai mang chúng ra trưng bày như thế này đâu.
Nhìn thấy biểu hiện của mọi người thì Nam Phong tỏ ra vô cùng hài lòng, hắn là muốn xảy ra hiệu ứng như thế này đây. Nam Phong không để cho bọn họ phải chờ lâu, hắn nói tiếp: “Thực phẩm của chúng tôi có giá tiền khác nhau, nhưng hầu hết đều được mua bằng vàng, còn nếu ai không có vàng thì sẽ phải mua bằng noãn ngọc. Tỷ lệ đổi chác sẽ là một thỏi vàng 24k thỏi 2 cân sẽ tương đương với 6 viên noãn ngọc cấp 1, 3 viên noãn ngọc cấp 2, thỏi vàng 18k tương đương với 4 viên noãn ngọc cấp 1, 2 viên cấp 2, vàng 14k tương đương...”
Nam Phong phổ cập lần lượt giá tiền cho những người bên dưới nghe, nhưng mục đích chủ yếu là muốn để cho tứ đại tộc nghe thấy. Hắn mặc dù là buôn bán với những người bên dưới, nhưng khách hàng chủ yếu mà hắn hướng tới vẫn là tứ đại gia tộc, chỉ có họ mới có đủ tài lực để tìm kiếm vàng cho hắn.
Nam Phong cũng đã tính toán từ trước rồi, hắn sẽ lấy vàng ở đây và mang về thế giới của hắn để tiêu thụ, sau đó lại mua thực phẩm rồi mang về đây tiêu thụ. Thế giới này dường như sắp trở thành một cái ATM rút tiền tự động của hắn rồi, còn ai ngoài hắn có thể nghĩ ra được những chuyện táo bạo như thế này cơ chứ.
Người đầu tiên tiến lại gần gian hàng và hỏi: “Thật sự có thể mua đồ ăn bằng vàng được à?” Nam Phong gật đầu và nói: “Đúng vậy! Nếu ngài có càng nhiều vàng thì sẽ mua được càng nhiều thực phẩm ở gian hàng.”
Người này lôi từ trong người ra một thỏi vàng và đưa cho hắn. Nam Phong nhận vàng từ tay của người này, sau đó hắn đưa vàng vào trong máy quét, hắn nói: “Đây là vàng thỏi 24k nặng 3 cân, ngài sẽ có số tiền tương đương với 9 viên noãn ngọc cấp 1 để quy đổi.”
Người đàn ông này cảm thấy vô cùng kinh hỉ, hắn nhanh chóng thúc dục Nam Phong đưa ra giá cả của mỗi món thực phẩm. Nam Phong cười thầm trong bụng, cứ đà này thì chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành tỷ phú mất thôi.
Người đàn ông tiến lên đầu tiên đến tận bây giờ vẫn không khỏi đứng hình ngây ngốc. Chỉ là một thỏi vàng mà hắn vô tình tìm được, không ngờ bây giờ có thể quy đổi ra được một bao gạo và hai cân thịt heo tươi sống thơm ngon.
Thấy người đầu tiên thành công thì mọi người xung quanh tràn lên như vỡ trận, Nam Phong hét to một tiếng: “Tất cả mọi người xin hãy xếp hàng, nếu không cửa tiệm sẽ đóng cửa.”
Nghe thấy hai từ “đóng cửa” thì mọi người lại thành thật xếp hàng. Có người thì mua bằng vàng, có người thì dùng noãn ngọc của yêu thú, cũng có những người đi đến phá đám nhưng hầu hết đều bị Yu Mina và Nam Phong dùng bạo lực để đuổi ra ngoài.
“Này các ngươi tránh đường ra cho ta!” Một người đàn ông đầu trọc, dẫn theo một nhóm người vô cùng huênh hoang đi đến trước quầy hàng của Nam Phong. Vẻ mặt của người này vô cùng hống hách, tay cầm một thanh mã tấu và đứng đó chỉ trỏ lung tung.
Mọi người nhìn thấy tên này thì biết ngay hắn là ai. Tên này chính là Park Sung, mọi người vẫn hay gọi hắn là “ Park chó điên”. Gọi như vậy là do tên này rất là liều, tứ đại gia tộc hắn cũng dám dẫn người đến gây sự. Mặc dù là bị đá ra ngoài, thế nhưng vẫn chứng tỏ được độ liều của hắn.
Mọi người xung quanh dần tản ra, họ không muốn dây vào tên ác bá này, đó cũng chính là bản tính“sợ mạnh hiếp yếu” của con người. Tên này nở nụ cười khinh bỉ, hắn biết rất rõ về uy danh của mình, những người này nếu mà không nể mặt hắn thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
Tên Park đầu trọc đứng trước quầy hàng của Nam Phong và nói to:
“Những đồ ăn này trên bàn! Ta muốn hết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT