Yu Mina cảm thấy tò mò khi thấy Nam Phong mang một đống đồ từ bên trong ba lô ra ngoài. Nàng không biết củ cải vàng, dưa chuột hay cà rốt nó là gì, thế nhưng nàng cũng phần nào đó đoán ra được đây là một loại rau quả. Vì khi còn bé, Yu Mina cũng đã được ăn những loại hoa quả dạng như vậy rồi.
(t/g: Kể cả như vậy cô gái ạ! Ta đây không phải khoe mẽ đâu, thế nhưng rau củ quả của Việt Nam hơn đứt Hàn Quốc rất nhiều lần. Thế nên cô sẽ không bao giờ được ăn loại rau quả nào ngon như thế này đâu.)
Còn khoanh giò, rong biển, trứng rán, cơm trắng thì nàng thật sự không biết đó là cái gì cả. Thế nhưng Yu Mina cảm nhận được rằng, nếu ăn nó vào miệng thì sẽ rất là ngon.
Khi Yu Mina đang đụng vào dưa chuột như là muốn ăn nó vậy thì bị Nam Phong đánh nhẹ vào tay một cái. Lông mày của Yu Mina nhíu lại, nàng nhìn Nam Phong và nói: “Anh làm cái gì vậy? Không phải là muốn để cho tôi ăn hay sao?”
Nam Phong gật đầu với nàng nhưng sau đó lại lắc đầu, hắn nhìn nàng với vẻ mặt bí hiểm và nói: “Sẽ để cho cô ăn nhưng không phải ăn như thế này.”
Yu Mina tỏ ra tò mò với lời nói đó của Nam Phong thì đã thấy hắn xắn tay áo lên và bắt đầu chế biến thực phẩm.
Nam Phong nhanh chóng cắt lát từng củ cải vàng, dưa chuột và cà rốt thành từng khúc dài ngắn khác nhau, mặt trên của nó được khắc thành hình vuông trông vô cùng đẹp mắt. Yu Mina ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi hắn trổ tài nấu nướng với vẻ mặt sùng bái.
Mặc dù Nam Phong vẫn còn đang tập trung nấu nướng, thế nhưng hắn vẫn để ý đến biểu hiện của nàng và sau đó cảm giác vô cùng thành tựu, hắn nghĩ: “Ha ha! Biết ngay mà! Cho dù cô nàng này ở bên ngoài có giết Zombie tài giỏi đến cỡ nào, thì nấu ăn cũng phải cách xa ta “ba nghìn bốn trăm dặm” mà.”
Gen ẩn Mr. Food Professor của hắn lại bắt đầu xuất hiện. Nam Phong vừa tạo hình cho tác phẩm của mình lại vừa giành ra chút thời gian giảng giải cách làm cho nàng nghe. Yu Mina ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi Nam Phong một số vấn đề mà nàng vẫn đang thắc mắc.
Nếu có một vị đầu bếp thực thụ đang ở đây mà nhìn thấy Nam Phong lúc này thì sẽ nói: “Giả thần, giả quỷ! Có làm mỗi cái món ăn sẵn như thế mà đã cảm giác thành tựu rồi! Ta khinh! Mỹ nữ đến đây để “Master chef” ta đây giảng dạy cho nàng!”
Một lúc sau, cuối cùng thì Nam Phong cũng đã hoàn thành xong tác phẩm của mình. Một đĩa Kimbap được hắn trang trí một cách tỉ mỉ xuất hiện trước mặt nàng. Với số lượng Kimbap mà hắn làm ra lúc này, thì quá đủ cho nàng và hắn được một bữa ăn no nê rồi.
Yu Mina nhanh chóng thưởng thức món Kimbap mà Nam Phong mới làm xong. Nàng vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon và nói với Nam Phong rằng “nếu có lần sau thì hãy cho nàng làm với”.
Nam Phong ngồi bên cạnh nàng ăn thì rất ít, hắn chủ yếu là nghe một mỹ nữ đang ca tụng về tài năng của chính mình, hắn nghĩ: “Hay chính là thời khắc này, tài năng ẩn của ta đã được công nhận nhể? Có khi ta phải ghi danh vào “kỷ lục Guinness” về người vừa nấu ăn giỏi và vừa giết Zombie tài ba mới được?”
Yu Mina đang ăn bỗng dưng chợt nhớ ra một cái gì đó, nàng nói: “Món ăn này của anh làm hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu rồi đấy?” nàng nhăn mày suy nghĩ. Đột nhiên, như là nhớ ra được cái gì đó nàng nói: “Đúng rồi cái món Kimbap này, ngày xưa bà tôi có kể cho tôi nghe qua! Bà tôi kể rằng, hồi còn bé thì bà cũng được cụ tôi làm cho món ăn này, nhưng đến thời của mẹ tôi thì đã bị biến mất hoàn toàn.”
Yu Mina làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nam Phong, nàng nói tiếp: “Không ngờ anh lại làm ra được món ăn như thế này! Anh thật là tài giỏi!”
Khi được một mỹ nữ xinh đẹp khen tặng thì mặt của Nam Phong như là phổng lên, mũi hắn vểnh lên trời một cách đầy đắc ý, mặc dù hắn nói rằng: “Đâu đâu! Món đó cũng bình thường thôi mà! Ai cũng làm được hết!” nói thế nhưng hành động của hắn đã tự bán đứng chính mình.
“Đúng vậy! Có khi mình phải đi đăng ký “kỷ lục Guinness” ngay thôi. Nếu mà “Hugh Beaver”* còn sống thì chắc hẳn ông ấy phải cảm thấy tự hào vì hành động đúng đắn của mình khi sáng lập ra quyển sách này đấy!” Nam Phong ảo tưởng nghĩ vậy.
(Sir Hugh Beaver: là người đầu tiên sáng lập ra quyển sách về “kỷ lục Guinness” và nó vẫn còn được duy trì đến tận bây giờ.)
Bỗng dưng hắn chợt nhận ra điều gì đó, hắn nói: “Mina, nãy cô có nhắc đến bà và mẹ của cô. Thế họ bây giờ ở đâu rồi?” Nam Phong hỏi mà không biết rằng câu hỏi của hắn đã vô tình chạm vào nỗi đau của Yu Mina và khiến mặt nàng dần trở nên buồn bã.
Nam Phong nhìn thấy vậy thì vội vàng nói: “Tôi xin lỗi! Cô không muốn nói cũng được!”
Yu Mina lấy tay của mình ngăn Nam Phong lại, nàng nói với hắn mặc dù trong giọng nói của nàng vẫn còn có chút gì đó buồn bã nhưng đã vơi đi rất nhiều, nàng nói: “Chuyện xảy ra cũng đã lâu lắm rồi! Tôi cũng không còn buồn nhiều như ngày xưa nữa! Nếu anh muốn, thì tôi có thể kể cho anh nghe.”
Không đợi Nam Phong trả lời, Yu Mina hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể câu chuyện về cuộc đời của mình.
Yu Mina sinh ra và lớn lên tại một trại tị nạn. Cuộc sống của nàng lúc đó rất là hạnh phúc, cho đến khi.
Năm đấy trại tỵ nạn của nàng gặp phải một lần Zombie triều cường. Bố mẹ nàng vì che trở cho nàng thoát ra ngoài mà đã táng thân vào trong đó. Khi đó nàng mới có sáu tuổi.
Với một cô bé mới có sáu tuổi, tuổi mà đáng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc đến từ gia đình, phải là một cô bé trong sáng, hồn nhiên, tinh nghịch thì đây, nàng phải chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài. Cái đói, cái rét thường xuyên hành hạ nàng. Đỉnh điểm hơn nữa, đó chính là cái lần mà nàng bị người ta bắt lại và bán vào trại nô lệ.
Thế nên, cho đến tận bây giờ thì nàng vẫn vô cùng căm ghét bọn chủ nô. Nếu như không phải gặp được một người tốt bụng cứu ra thì chắc bây giờ nàng đã không gặp được hắn, mà có khi nàng đang là nô lệ bị bán vào nhà chứa hoặc là người hầu của một gia đình giàu có nào đó rồi.
Nam Phong nghe Yu Mina kể lại câu chuyện về cuộc đời mình mà khoé mắt hắn có phần cay cay, hắn vừa nghĩ lại vừa cảm thấy tội nghiệp cho nàng. Yu Mina nhìn thấy hắn như vậy thì cười đùa mà nói: “Anh khóc thật đấy à?”
Nghe thấy nàng hỏi như vậy thì Nam Phong vội gạt nhanh những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mi và nói: “Đâu đâu! Cô nhìn nhầm rồi! Bụi vào mắt đấy! Đúng vậy! Bụi rơi vào mắt đấy, chứ không phải là tôi muốn khóc đâu!”
Nhìn thấy biểu cảm của hắn, nàng chỉ cười nhẹ một cái nhưng trong thâm tâm của nàng lúc này thì đang rất là hạnh phúc, nàng nghĩ: “Bố mẹ! Cuối cùng thì con cũng đã tìm được thiên thần của cuộc đời mình rồi! Bố mẹ nếu ở trên trời có linh thì hãy chúc phúc cho con!”
Nam Phong là một con gà trong chuyện tình cảm, hắn không nhận ra rằng Yu Mina giờ đây đã mở lòng hơn với hắn rất nhiều.
Trong khi Nam Phong đang ngồi suy ngẫm về câu chuyện của Yu Mina, thì hắn không biết rằng nàng đang nhìn hắn với ánh mắt đầy mong chờ. Một lúc sau, Yu Mina dần trở nên thất vọng, gương mặt của nàng lúc này mang theo đầy cảm xúc khác nhau, nàng nghĩ thầm: “Đến bao giờ thì anh mới có thể kể cho em nghe sự thật về con người của anh đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT