“Bây giờ nàng đã có dự định gì chưa, Mộ Dung Tuyết!”

Lúc này, Mộ Dung Tuyết đang quỳ gối trước một ngôi mộ, trên đó khắc tên cha của nàng.

Mẹ của Mộ Dung Tuyết đã mất từ khi nàng còn bé, chính vì thế mà ký ức về mẹ trong nàng rất là mơ hồ, thế nhưng cha vẫn luôn là người dành tình cảm thương yêu nhất cho nàng.

Nay người thân cuối cùng cũng đã bỏ nàng lại mà đi, nàng không biết mình sẽ đi đâu hay về đâu nữa.

Siết chặt nắm tay của mình lại, Nam Phong đã đưa ra được quyết định: “Nếu mà...nàng không có dự định gì, vậy có thể... Nàng đi cùng ta được chứ?”

Mộ Dung Tuyết nở một nụ cười hiếm hoi, đó là nụ cười của hạnh phúc, của sự mãn nguyện, nàng quay lại nhìn Nam Phong và nói: “Hãy gọi muội là Tuyết nhi!”

***

Ngọn núi quen thuộc dần hiện ra ngay trước mắt Nam Phong, nó không hề thay đổi chút nào, vẫn là ngọn núi được bao bọc xung quanh bởi một làn sương mù dày đặc.

Nếu mà một người nào đó không biết đường khi đi vào đây ắt sẽ bị lạc, vì đây chính là một hộ môn trận pháp khổng lồ.

Phải mất một lúc Nam Phong mới tiến vào được bên trong.

Từ xa hắn đã nhìn thấy lão cái bang đang đứng chờ ở đó, khi mà hắn vẫn còn đang mải mê phá giải trận pháp thì cũng là lúc lão ta biết được hắn đã quay trở về.

Lão cái bang mỉm cười nhìn Nam Phong rồi nói: “Ha hả! Mới có mấy tháng mà đã quay trở lại rồi sao? Hả! Đã là kết đan hậu kỳ đỉnh phong rồi? Ngươi đúng là con quái vật mà!”

“Con là ai cơ chứ, tiểu thiên tài ở đây chứ đâu!” Nam Phong kiêu ngạo hếch mũi của mình lên trời, nếu là kẻ khác thì sẽ bị người ta phỉ nhổ cho đến chết nhưng hắn thì khác, hắn có vốn liếng riêng của mình.

Lão cái bang hừ lạnh một tiếng, cái tên tiểu tử này vẫn mãi không thay đổi được cái tính kiêu ngạo của mình, nhìn hắn lão chỉ muốn táng cho một nhát vào mặt nhưng nghĩ một lúc lại thôi, lão sợ cái tên này khi tức lên thì không nấu đồ ăn cho lão nữa.

Cái thứ đồ ăn của tên tiểu tử này nấu mang một phong cách hoàn toàn khác với những hoàng cung mà lão đã từng đến, chỉ với những gia vị đơn giản mà tên nhãi này nấu ra được những món rất là ngon miệng, hợp với khẩu vị của lão.

“Ồ! Mới xuống núi được mấy tháng mà ngươi đã mang về hai tiểu bì nương rồi! Tiểu tử ngươi khá lắm!”

Mộ Dung Tuyết và Agnes nghe thấy vậy thì đều ngượng ngùng cúi đầu xuống, khuôn mặt của hai nàng đã có chút ửng đỏ.

Agnes dù sao cũng sống ở phương Tây, thế nên tính cách của nàng cũng có phần cởi mở hơn, nàng cúi người trước lão cái bang và nói: “Đệ tử Agnes Charlotte xin được bái kiến sư tổ!”

Lão cái bang nghe Agnes nói vậy thì tức giận nhìn Nam Phong: “Đây là đồ đệ của ngươi hay sao? Cái tên tiểu tử này khá lắm, mới có tý học vấn mà đã bày đặt thu nhận sư môn rồi!”

“Hé hé! Lão sư ngài nhìn cho kỹ nàng ấy đi, không phải tự dưng mà ta thu nhân nàng ấy đâu?” Nam Phong không cho là đúng, hắn cảm thấy quyết định của mình là vô cùng sáng suốt, đáng lẽ ra lão đầu tử này phải khen ngợi hắn một câu mới đúng.

Bây giờ, lão cái bang mới thật sự để ý đến Agnes.

“Hử! Không đúng! Thể chất của con bé này rất kỳ lạ! Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!”

Lão cái bang hét lên một tiếng, sau đó lão nhìn Nam Phong cười lấy lòng: “Khà khà! Tiểu tử! Ngươi đúng là lập công lớn cho môn phái của chúng ta!”

Nam Phong tức giận nói: “Môn phái?! Lão nhìn xem, tính cả ta và ngài thì mới có được hai người thì môn phái cái nỗi gì chứ?”

Lão cái bang vẫn tỏ vẻ thiên phong, đạo cốt, lão nói: “Cái đó thì không đúng rồi! Môn phái của chúng ta lấy chủ yếu là chất lượng chứ không phải số lượng! Một đời đệ tử của bổn môn cũng chỉ có một, hai người mà thôi!”

Nam Phong khinh thường nhìn lão cái bang nói nhỏ: “Hừ! Không phải chỉ vì một chiếc đùi gà thôi sao? Nếu không lão cũng chẳng thèm để ý đến ta, chứ cái gì mà chất với chả lượng!”

Mặc dù, Nam Phong nói nhỏ thế nhưng thính lực của lão cái bang lại rất lớn, mặt lão có phần đỏ lên vì xấu hổ nhưng lại nhanh chóng thu liễm.

Lão cái bang ho khan một tiếng rồi nói: “Khụ khụ! Không nói đến đó nữa! Ngươi không giới thiệu cho ta một người nữa hay sao?”

Nam Phong kéo Mộ Dung Tuyết đến trước mặt của lão và nói: “Sư phụ! Đây chính là thê tử của ta, mặc dù chưa chính thức nhưng ta và nàng đã quyết định rồi!”

“Tuyết nhi xin bái kiến trưởng bối!” Mộ Dung Tuyết hành lễ với lão cái bang.

Lão cái bang vuốt bộ râu bạc của mình nhìn Mộ Dung Tuyết, lão cũng ưng ý cô nàng này, nhưng có một điều mà lão không hài lòng, đó chính là cấp độ của nàng lại quá thấp, mới chỉ đạt đến luyện khí kỳ mà thôi.

Nhưng không sao, cấp độ có thấp đến đâu khi rơi vào tay lão đều sẽ là cao thủ hết.

Nam Phong nhìn thấy lão cái bang không phản đối gì thì nói tiếp: “Con về đây hôm nay là có một số nghi vấn muốn hỏi ngài!”

“Ta biết ngay mà, cái tên tiểu tử nhà ngươi không tự dưng mà đi về đây! Vào trong đi, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!”

...

Nam Phong đang định lên tiếng thì lão cái bang nói trước: “Ta biết ngươi đang định hỏi điều gì! Agnes vào đây, ta có điều muốn nói với hai đứa!”

Lão cái bang nhìn thấy Agnes đi vào trong thì nói: “Thật ra ta cũng không ngờ cái tên tiểu tử ngươi đi xuống núi một thời gian mà tốc độ lại tăng lên như thế, nhưng cũng rất hợp ý ta, ta sẽ giải thích cho cả hai đứa về cấp độ cảnh giới tu luyện!”

Nam Phong ngạc nhiên hỏi: “Vậy những cấp độ mà người nói không đúng hay sao?”

“Không hẳn là không đúng, mà nói đúng hơn là nó vẫn còn thiếu! Thật ra cảnh giới bao gồm...”

Cảnh giới mà lão cái bang nói đến bao gồm bốn cột mốc quan trọng.

Cột mốc đầu tiên chính là từ luyện thể kỳ đến kết đan kỳ.

Ở cột mốc này võ giả sẽ phải tu luyện chân khí và thân thể của mình đến cực hạn để có thể bước đến cột mốc tiếp theo.

Cột mốc tiếp theo chính là Phá khí kỳ và hóa khí kỳ.

Ở giai đoạn “phá khí kỳ” võ giả sẽ phải tẩy bỏ chân khí của mình đã tích lũy trong đan điền và đưa nó lên một tầm cao mới, ngự khí.

Người đạt đến “phá khí kỳ” không chỉ tuổi thọ hơn hẳn người bình thường mà họ có thể cách không khiển vật, sự hiểu biết đối với chân khí sẽ tăng lên một tầm cao mới.

Tiếp theo là Hóa Khí kỳ, cảnh giới này võ giả sẽ phải ngưng tụ lại chân khí thành vật thể và sử dụng chúng để chiến đấu.

Tuổi thọ của võ giả lúc này sẽ tăng gấp đôi so với người bình thường, có người sống đến hai trăm tuổi cũng không phải là điều gì quá ngạc nhiên.

Cột mốc tiếp theo chính là ngộ đạo.

Trong cảnh giới này chia ra làm hai cấp bậc, hóa hồn cảnh và pháp thân cảnh.

Tại hóa hồn cảnh linh hồn võ giả sẽ được thăng hoa, khi đó chân khí sẽ dần chuyển thành linh khí và võ giả sẽ được gọi là Linh giả.

Tuổi thọ của một Linh giả rất cao, họ có thể sống đến tận bốn, năm trăm tuổi.

Khi linh hồn đã đạt đến cực hạn thì người đó sẽ tiến đến Pháp thân cảnh.

Cảnh giới này linh giả sẽ tái tạo lại hồn linh của mình thành pháp thần tương ứng với bản mệnh, linh giả có thể tạo ra được hai hóa thân để chiến đấu, thế nhưng cảnh giới của hai hóa thân này sẽ kém hơn so với bản thể, nhưng vẫn có thể bồi dưỡng lên được.

Tại cảnh giới này tuổi thọ của Linh giả sẽ tăng lên rất nhiều, có thể lên đến ba trăm, bốn trăm năm.

Cột mốc tiếp theo chính là Nguyên Anh.

Cảnh giới đúng như tên gọi của mình, Linh giả sẽ trực tiếp phá toái linh đan để hình thành nên một nguyên anh, tiểu anh linh giống như đúc với mình nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều.

“Nguyên anh còn thì linh giả là bất diệt, nguyên anh mất đạo tử thân vong” đây chính là cách nói về cảnh giới Nguyên Anh.

Còn cảnh giới cao hơn nữa thì lão cũng chưa biết vì lão cũng chỉ là Pháp thân cảnh đỉnh phong mà thôi, vẫn chưa thể Kết Anh thành công.

Nam Phong cũng biết được một số thứ như huyết mạch truyền thừa là gì.

Thực ra nó cũng chỉ là một đại năng cảnh giới Nguyên Anh kỳ trở lên dùng huyết mạch của mình để giúp con cháu đời sau đạt được một phần thần thông khi còn tại thế.

Cũng có một cách khác để đạt được thần thông này, đó chính là ký kết khế ước.

Kẻ ký kết khế ước sẽ nhận được một phần thần thông của tu sỹ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng từ đó mà đoạn tuyệt với con đường tu luyện.

Chỉ khi nào một kẻ từ bỏ con đường tu luyện thì mới dùng đến cái phương pháp hại người này.

Cũng không phải tự dưng một Nguyên Anh kỳ lại ký kết khế ước với một người nào đó.

Người ký khế ước sẽ chia một phần tiềm năng của mình cho người mà mình phụng sự.

Thế nên, Nguyên Anh kỳ thường hay tìm đến những kẻ có tiềm năng để ký kết khế ước với mình.

Một đời Nguyên Anh kỳ chỉ có hai lần khế ước, do vậy việc chọn lọc rất là khắt khe.

Nhưng cũng không phải Nguyên Anh kỳ nào cũng muốn ký kết khế ước cả, nó như là gánh nặng đối với họ, khi kẻ ký kết kế ước chết đi họ cũng bị giảm mất một phần tuổi thọ của mình.

Kẻ được ký kết khi mất, thần thông vẫn sẽ được truyền lại cho con cháu đời sau như là một sự kế thừa và đời sau sẽ không cần phải ký kết lại một lần nữa mà vẫn sử dụng được một phần thần thông đó.

Agnes chính là một trường hợp đặc biệt, nàng sinh ra đã mang thể chất “tiên thiên huyết mạch” hiếm có trong truyền thuyết.

Huyết mạch này sẽ không tiếp nhận bất kỳ thần thông của kẻ khác trừ phi người ban cho nàng đạt đến cấp độ “Tiên nhân” trong truyền thuyết.

Nhưng huyết mạch này cũng không hề xấu, nó giúp cho võ giả thăng tiến không giới hạn, không có bất kỳ nút thắt cổ chai nào.

Càng lên cao huyết mạch lại càng có lợi hơn trong việc cảm ngộ thiên địa.

Thời đại xa xưa đã từng có một truyền thuyết về người nắm giữ huyết mạch này.

Kẻ này chỉ cần hai mươi năm đã có thể Kết Anh, mười năm lên đến đỉnh phong và trăm năm độ kiếp trở thành “Tiên nhân”ngao du thiên địa.

“Mẹ nó! Sao mà những người xung quanh mình đều bá đạo như vậy? Từ cái tên Vương Hạ Thiên, bây giờ lại là Agnes, đều là quái vật như nhau cả!” Nam Phong lẩm bẩm nói.

Hắn cảm thấy ngoài việc có được hệ thống ra thì mình chẳng phải là thiên tài gì cả, ngay đến cả đồ đệ tu luyện sau mà cũng đã bằng hắn rồi.

Số phận an bài thật như Beef!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play