Thay đồ xong, Thần Bắc Minh đưa Ngạn Băng trở lại biệt thự ngày hôm qua. Anh đem cô tới căn phòng ngay bên cạnh.
Ngạn Băng ngạc nhiên, đi theo sau anh vào phòng. Bên trong rất rộng, dù có
nhét cả trăm người vào đây cũng không có vấn đề, nội thất trang trí rất
tao nhã, thoải mái.
Cuối không gian rộng lớn này là một chiếc giường thật rộng, ga trải giường
trắng tinh, một người phụ nữ còn rất trẻ đang ngồi đó chuyện trò với
Tiêu Ẩn. Cậu ta vừa gọt trái cây vừa cười nói vui vẻ.
Bóng lưng Tiêu Ẩn che chắn khiến Ngạn Băng không thấy được khuôn mặt của
người kia. Cô đứng nép sau lưng Thần Bắc Minh đi tới gần mép giường, lúc này mới nhìn thấy rõ.
Một mỹ phụ trung niên tầm khoảng 4-50 tuổi, da mặt của bà căng bóng không
có lấy một nếp nhăn. Nếu không phải do mái tóc đã có vài cọng màu trắng
thì chắc hẳn Ngạn Băng cũng không thể đoán ra độ tuổi chính xác được.
Khuôn mặt của bà có phần tiều tụy suy yếu nhưng lại giống hệt với 'Thần phu
nhân'. Có điều, khí chất của hai người lại khác hoàn toàn, loại cảm giác đó không khiến Ngạn Băng chán ghét mà còn muốn thân cận hơn.
Người mỹ phụ kia cũng đã thấy Thần Bắc Minh, bà cười vui vẻ vẫy tay với
anh:-" Tiểu Minh, con về rồi sao? Ta đã cho người làm cơm rồi, con ăn
xong thì hãy đi làm!"
Vẻ mặt Thần Bắc Minh hơi thối thối:-" Mẹ, mẹ đừng gọi con là Tiểu Minh nữa mà đổi cách xưng hô khác đi. Con cũng đã lớn như vậy rồi!"
-" Được rồi, được rồi, vậy không gọi Tiểu Minh nữa, sau này ta sẽ đổi cách gọi khác."- Thần phu nhân mỉm cười. Bỗng nhiên, ánh mắt của bà chợt rơi vào cánh tay trắng nõn đang bấu chặt sau lưng Thần Bắc Minh.
Bà còn nhớ sáng hôm nay thằng nhóc này còn nói sẽ mang con dâu tương lai
về ra mắt, hẳn là đây rồi đi. Ánh mắt của bà lóe lên, đưa tay che miệng
giả bộ ho nhẹ:-" Hình như con có nói sẽ mang con dâu về ra mắt cho ta,
vậy con dâu của ta đâu rồi?!"
Thần Bắc Minh xoay người giữ lấy vai cô:-" Có muốn ở lại nói chuyện với mẹ tôi một chút hay không?!"-
Ngạn Băng gật đầu, dù sao Thần gia có quan hệ với Hàn gia, vậy chắc chắn là
Thần phu nhân cũng sẽ biết gì đó về ba mẹ của cô đi. Thần Bắc Minh cười
nhẹ, điểm lên chóp mũi của cô một cái cưng chiều, lại nháy mắt với Tiêu
Ẩn bên cạnh ý bảo cậu ta ra ngoài.
Thần phu nhân cười hiền từ, lúc nhìn thấy gương mặt của cô, bà liền ngây người, đôi mắt trợn to không thể tin.
-" Con... con... con là Hàn Băng Băng!"- Bà chỉ tay về phía cô, ấp úng một lát mới nói ra được.
-" Dạ!"- Ngạn Băng cũng không phủ nhận liền gật đầu, thành thật nói.
Thần phu nhân thu tay về, khẽ thở dài một hơi, sự bình tĩnh đã được khôi
phục lại:-" Lúc đó chúng ta cũng đã tìm kiếm tung tích của con nhưng đều không thấy, còn tưởng rằng...!"- Hai người im lặng một lúc lâu, Thần
phu nhân mới mở lời trước:
-" Ba con quả thực là một người đàn ông rất si tình, mặc dù trúng hai phát đạn nhưng ông ấy vẫn có cơ hội được sống. Chẳng qua là vì không chịu
được Băng Liên đã qua đời nên ông ấy mới không muốn được cứu mà tự thân
chôn mình trong biển lửa!"
Ngạn Băng không nói gì, không khí trở nên rất ngột ngạt.
-" Ai da, xem ta kìa, lại phá hỏng không khí vui vẻ rồi! Đúng rồi, Minh
Nhi đem con về đây ra mắt với ta, khẳng định là hai đứa đã quyết định sẽ kết hôn có đúng hay không!"- Thần phu nhân lên tiếng đánh tan bầu không khí khó thở kia.
Ngạn Băng cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, đây đã là chuyện cũ, vậy thì cứ để cho nó trôi qua đi, nghĩ lại chỉ khiến người ta thêm đau buồn mà
thôi.
Một lát
sau, Thần Bắc Minh mang theo một khay thức ăn cho Thần phu nhân. Sự hòa
hợp giữa hai người khiến anh rất hài lòng, thường thì mẹ chồng nàng dâu
sẽ không hợp nhau nhưng xem ra là anh lo nghĩ quá nhiều rồi.
-" Minh Nhi, ta muốn bồng cháu lắm rồi đấy, con nhất định phải nhanh lên
một chút, nếu không lúc ta già rồi thì làm sao bồng cháu được nữa đây!"- Thần phu nhân cười nói, ý tứ nửa đùa nửa thật.
-" Mẹ cứ yên tâm, rất nhanh liền có cháu rồi!"- Thần Bắc Minh bắn ánh mắt
gian tà về phía Ngạn Băng khiến cô một trận xấu hổ. Người đàn ông này
không thể nghiêm túc một chút sao?!
-" A, hôm qua là con tới đây sao?!"- Thần phu nhân thấy ánh mắt kia của con trai mình liền biết có chuyện gì, dò hỏi.
-" Dạ!"- Ngạn Băng vẫn chưa biết được ý nghĩ trong đầu bà, thành thật trả lời.
-" Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
-" Hả?!"- Ngạn Băng vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của Thần phu nhân.
-" Đêm qua hai đứa làm kịch liệt như vậy thì ta cũng không lo không có cháu rồi!"
Khuôn mặt của cô đỏ bừng, thật rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Phòng
của Thần Bắc Minh rõ ràng là có cách âm, chẳng lẽ cô rên lớn tới nỗi
cách âm cũng ngăn không nổi sao?! Thần Bắc Minh thì không biểu hiện gì,
nhưng Ngạn Băng vừa ảo não lại vừa xấu hổ, đầu cúi gằm xuống đất.
Thấy sự xấu hổ của cô, Thần phu nhân cũng không đùa nữa, nói thẳng:-" Hôm
qua hai đứa không có đóng cửa sổ nên ta mới nghe thấy thôi! Chuyện đó vợ chồng thì đều phải làm, không cần ngại!"- Nói xong bà còn phất phất tay với Ngạn Băng tỏ ý không có gì.
Ngạn Băng thật sự xấu hổ muốn chết, mặc dù chuyện vợ chồng rất bình thường
nhưng để người khác nghe được thật không hay chút nào! Hơn nữa lại lọt
đúng vào tai của bà mẹ phúc hắc này!
(Bà mẹ của năm là đây chứ đâu =))):
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT