-" Người phụ nữ của ta chẳng lẽ ngươi có ý
kiến?!"- Thần Bắc Minh âm trầm mở miệng, sát khí quanh thân từ từ khuếch tán khiến tên kia có chút sợ hãi.
-" Thần lão đại, tôi làm gì có ý đó! Chẳng qua là thiếu gia nói rằng, ngài uống rượu với lão gia, vậy thì để cho cô ấy tới lấy chiếc nhẫn!"- Hắn
cúi đầu xuống, ánh mắt che giấu một tia sáng thâm hiểm.
Thần Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, quay người hỏi ý của Ngạn Băng:-" Có muốn đi với tôi không?!"
Ngạn Băng vẫn ngơ ngẩn vì câu nói trước đó của anh, lúc này mới chợt hồi hồn lại, cười một tiếng:-" Không cần đâu! Để em đi lấy nhẫn cũng được!"
-" Ừm, vậy nhớ cẩn thận!"
Thần Bắc Minh vừa rời đi liền có người tới, đưa cô đi đến nơi đặt chiếc nhẫn.
Ngạn Băng một đường không trở ngại đi tới căn phòng số 206. Cô nhướng nhướng mày, cái tên kia khiến cô đặc biệt không ưa chút nào, còn cho người dẫn cô lên đây chắc chắn không có ý tốt! Chỉ là, cô cũng muốn xem một chút, đám người này định làm gì đây!
Ngạn Băng tự nhiên đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng có một mùi hương thơm
nhàn nhạt lọt vào chóp mũi khiến Ngạn Băng không vui nhíu mày. Cô không
thích nước hoa, hơn nữa còn đặc biệt ghét mùi nước hoa!
Ngạn Băng đưa tay lên che mũi lại, nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc thấy
một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đặt trên bàn. Cô đi tới, bỏ chiếc hộp vào
trong túi xách, xoay đầu định ra ngoài thì chợt phát hiện cửa đã bị
khóa!
Đúng lúc
này, Ngạn Băng cảm thấy đầu mình thực choáng váng, tầm mắt mơ hồ khiến
cô ngã xuống sàn nhà, sau đó liền mất đi ý thức lâm vào hôn mê!
Bạch Vu Mặc mở cửa đi vào, phát hiện ra Ngạn Băng đã bất tỉnh nằm trên sàn
nhà, hắn nhếch môi cười khẩy một tiếng, kéo cô đặt lên giường sau đó
trói lại. Ngón tay khẽ vân vê cằm nhỏ của cô:- Thật xinh đẹp! Chỉ tiếc
cô lại là người của Thần Bắc Minh. Mặc dù tôi rất muốn cô, nhưng vì tiêu diệt được Thần Bắc Minh thì hi sinh một người phụ nữ như cô có làm sao
chứ!"- Hắn hung hăng bóp chặt cằm khiến Ngạn Băng có chút đau, trong mơ
hồ nhíu mày lại.
Bạch Vu Mặc sau khi nói xong vài lời liền vứt Ngạn Băng ở đó, khóa cửa rời đi.
Bên dưới khoang thuyền, bây giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời đỏ chói
chiếu xuống vô cùng rực rỡ. Thần Bắc Minh ngồi đối diện với Bạch lão
gia, ngón tay thảnh thơi xoay xoay ly rượu khiến chất lỏng màu hổ phách
bên trong cũng vì động tác đó mà xoay tròn.
-" Thần lão đại, tôi cũng không dài dòng nữa, tôi... muốn thế lực của
ngài!"- Bạch lão gia không chút kiêng kị nói ra mục đích của mình, ánh
mắt mười phần tự tin.
Đây chính là địa bàn của hắn, hắn cần gì phải kiêng dè một thằng nhóc miệng còn hôi sữa a! Hơn nữa, hắn có tự tin rằng, Thần Bắc Minh tuyệt đối
không dám không nghe theo.
Thần Bắc Minh vẫn ngồi im không nhúc nhích, trên mặt vẫn là biểu tình "dù trời có sập cũng không nháy mắt lấy một cái".
-" Ha, Thần lão đại, ngài không muốn cũng không sao. Nhưng có điều, cha mẹ của ngài hẳn là rất cần đứa con trai như ngài tới cứu đấy!"
Lúc này, rốt cuộc Thần Bắc Minh cũng có động tác, anh nhướn người lên,
nhanh như chớp nhắm ngay cổ của Bạch lão gia nắm lấy. Khuôn mặt của anh
âm trầm lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén nhìn chằm chằm
vào Bạch lão gia.
Bạch lão gia mặc dù đang trong tình thế nguy hiểm nhưng vẫn ung dung nhìn
anh, buông lời uy hiếp:-" Thần lão đại, nếu tôi mà có mệnh hệ gì thì cô
tình nhân bé bỏng của anh cũng không sống được đâu!"
-" Thật không?!"- Thần Bắc Minh nheo mắt nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, bàn tay vẫn không buống lỏng cổ hắn. Chẳng lẽ đám người này muốn dùng
cô uy hiếp anh mà lại không điều tra xem những người đã từng đắc tội cô
có kết cục như nào sao? Đúng là một đám ngu ngốc!
-" Thần lão đại, nếu ngài ngoan ngoãn giao ra thế lực của mình thì ngài sẽ có thể cứu được cha mẹ mình, hơn nữa cô tình nhân bé nhỏ kia cũng không gặp chuyện gì! Không phải đôi bên đều có lợi sao?"- Hắn đắc ý cười
khẩy, giống như tưởng tượng ra được hình ảnh Thần Bắc Minh gật đầu đồng ý giao ra thế lực của mình, ý cười bên môi càng sâu hơn.
-" Hừ, ta muốn tìm cha mẹ ta tự nhiên sẽ tự mình điều tra, không cần phiền đến ngươi. Còn nữa, người phụ nữ của ta... cũng không phải quả hồng mềm cho các người nhào nặn thế nào cũng được!"- Thần Bắc Minh bóp thật chặt cổ hắn khiến khuôn mặt hắn ta đều tái xanh vì thiếu khí ô xi. Đôi mắt
trợn trừng nhìn chằm chằm Thần Bắc Minh như muốn lăng trì anh vậy!
Xem ra là hắn quá coi thường thằng nhóc này rồi! Hắn cũng chưa từng nghĩ
tới khả năng thằng nhóc này sẽ cự tuyệt điều kiện của hắn.
Thần Bắc Minh nâng chân, đá vào bụng Bạch lão gia khiến hắn phun ra một ngụm máu, cơ thể bay xa mấy mét, đập vào lan can rồi ngất xỉu. Anh dọn dẹp
nốt đám tay chân còn lại của Bạch gia, sau đó lên tầng tìm kiếm Ngạn
Băng.
Trong
phòng 206, Ngạn Băng đứng trong phòng tắm soi gương, trên tay cầm một
miếng khăn trắng ướt lau lau cằm mình. Cô dùng sức cọ cọ khuôn mặt, chán ghét vứt chiếc khăn xuống sàn, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thần Bắc Minh đi tới, nhìn thấy gương mặt hằn vết đỏ của cô, anh nhíu mày lại.
-" Sao thế?"- Ngón tay còn không quên xoa xoa nhẹ nhàng trên cằm cô.
-" Cái tên hỗn đản kia dám sờ vào mặt em!"- Ngạn Băng tức giận nói.
-" Được rồi, chúng ta rời khỏi đây!"
Đi được nửa đường, cô cầm lấy cánh tay của anh, nói nhỏ:-" Có mùi thuốc
nổ!"- Thật không thể tin được, chỉ vì muốn tiêu diệt Thần Bắc Minh mà
Bạch gia lại bỏ ra cả chiếc thuyền xa hoa này!
-" Chắc chắn Bạch gia đã rời khỏi đây rồi, chúng ta đi tìm cửa ở gần
nhất!"- Thần Bắc Minh không nhanh không chậm nói, bàn tay vẫn không quên nắm chặt lấy tay của cô.
-" Chờ em một chút!"- Ngạn Băng quay lại căn phòng lúc nãy, trong phòng
tắm còn có hai chiếc áo phao nhỏ. Hiện tại đang là trên biển, dù có sức
khỏe tốt đến đâu thì cũng không duy trì được thời gian bơi quá lâu
được.
Cô đưa cho anh một chiếc, sau đó nhanh nhẹn mặc vào, đi tới lan can. Thần Bắc Minh nắm chặt tay Ngạn Băng, cùng cô nhảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT