Ngạn Băng gật đầu:-" Muốn!"

-" Được, vậy ba ngày nữa chúng ta cùng đi!

Tạch! Tạch! Tạch!

Âm thanh gõ bàn phím thanh thúy không ngừng vang lên. Trên màn hình hiện vài dòng chữ thật nhỏ:-" Boss, Silver Shadow thuộc quản lí của Bạch gia. Ba ngày nữa Bạch gia tổ chức một buổi đấu giá cổ vật, nhưng mục đích thực sự thì chính là muốn đưa Thần Bắc Minh cách biệt với người của mình, rồi tiêu diệt hắn. Hơn nữa... hơn nữa, bọn hắn còn cả gan gửi thư mời tới cho chúng ta, chắc chắn là rất ngứa mắt chúng ta rồi!"

Ngạn Băng đọc xong dòng chữ kia chỉ im lặng, khóe miệng hơi kéo ra một nụ cười nhạt.

Thần Bắc Minh chắc chắn đã biết gì đó! Chỉ là anh vẫn đáp ứng dự buổi đấu giá này thì khẳng định đã có chuẩn bị rồi!

Ngạn Băng gõ vài dòng chữ lên màn hình:-" Sana, cô sẽ là người thay mặt cho BR đi dự buổi đấu giá. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi hai lọ thuốc cầm máu, đồ dùng dụng cụ y tế. Nhớ kĩ, tất cả phải tiến hành trong bí mật!"

Cô khép máy tính lại, đứng lên duỗi thẳng người, leo lên giường ngủ.

Thần Bắc Minh bước ra từ trong phòng tắm, trên người anh chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn trắng. Mái tóc còn dính vài hạt nước nhỏ xuống bờ vai rắn chắc vô cùng quyến rũ. Anh liếc mắt một cái liền thấy Ngạn Băng đã nằm trên giường, mày kiếm hơi nhíu nhíu lại. Cô bé này ngoài ngủ ra không còn việc gì khác để làm nữa sao?

Anh lau khô người, sau đó mặc một chiếc áo choàng màu đen, leo lên giường ôm lấy eo của cô cùng nhau ngủ.

..........

Ba ngày sau.

Tất cả những khách quý được mời tham gia buổi đấu giá đều được an bài riêng trên một khoang thuyền. Không thể nói, chiếc thuyền này vô cùng xa hoa và rộng lớn, ít nhất cũng có thể chứa được gần một triệu người, không kể đến có cả hồ bơi, sân golf, nhà hàng,... .

Đặc biệt, người lên thuyền đều phải trải qua kiểm tra rất kĩ lưỡng nghiêm ngặt, không được mang theo súng hoặc những đồ vật sắc nhọn. Hơn nữa, mỗi người được mời đều phải đi một mình, ưu tiên thì sẽ được hai người, nhưng không được mang theo vệ sĩ riêng.

Thần Bắc Minh một thân âu phục màu đen cắt may vừa vặn. Bên cạnh anh, ngoại trừ Ngạn Băng thì quả thực không thể tìm được ai thích hợp hơn nữa. Ngạn Băng mặc một chiếc đầm màu đen cúp ngực, hai sợi dây áo mỏng manh nhìn như có thể đứt xuống bất cứ lúc nào. Từ phần ngực trở xuống đều được đính một hạt pha lê thật nhỏ nhắn tinh xảo. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ kết hợp với thân hình nóng bỏng quyến rũ chết người kia lập tức thu hút ánh nhìn của mọi đàn ông.

Thần Bắc Minh lông mày hơi giật giật, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua một vòng khiến cho đám người kia đều sợ tới mức rụt cổ, không dám có bất kì ý tưởng không an phận nào nữa!

Ngạn Băng ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm cười nghiêng cười ngả. Hình như cô ngửi thấy mùi dấm chua đâu đây thì phải nha!

Thần Bắc Minh thật tự nhiên khoác eo của cô đi vào đại sảnh. Cứ tưởng rằng có thể xuyên suốt vào bên trong nhưng lại xảy ra một việc liên quan đến bệnh sạch sẽ của cô.

Hai hộ vệ canh cửa lần lượt rà soát từng người bước vào sảnh tiệc. Tới lượt của Ngạn Băng và Thần Bắc Minh.

Hai người hộ vệ kia đưa tay định làm công việc như mọi lần của mình thì Thần Bắc Minh và Ngạn Băng đều né ra, không cho phép ai đụng vào người mình.

Đây chính là việc mà cô ghét nhất, làm sao sẽ để cho người ta sờ soạng người mình được cơ chứ.

-" Thần lão đại, ngài nên biết đây chính là quy tắc, bất kì ai đã bước vào đây cũng đều giống nhau!"- Tên áo đen được nước làm tới, không thèm để Thần Bắc Minh vào mắt. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để làm khó người đàn ông này, làm sao hắn sẽ bỏ qua được đây!

-" Nếu như bọn họ không cho vào, vậy thì chúng ta đi về! Hôm nay chúng ta cũng còn rất nhiều việc phải làm a!"- Đột nhiên, Ngạn Băng đứng bên cạnh nôn ra một câu.

Đám hộ vệ trong mắt đều chứa khinh thường, lời của một người đàn bà mà thôi, với thân phận của Thần Bắc Minh tuyệt đối sẽ không nghe theo! Xong, chúng đã đánh giá thấp vị trí của Ngạn Băng trong lòng Thần Bắc Minh.

-" Được!"- Thần Bắc Minh ôm eo của cô, xoay người rời khỏi.

Lúc này, hai tên hộ vệ mới ý thức được sự tình nghiêm trọng. Bữa tiệc đấu giá này chính là bày ra cho Thần Bắc Minh, nếu hắn mà chạy mất thì lão gia nhất định sẽ trách tội xuống. Đến lúc đó, hai người bọn chúng không mất mạng thì cũng tàn phế.

-" Thần lão đại, ngài nể mặt lão gia của chúng tôi quay lại buổi tiệc a! Tôi sẽ không rà soát hai người nữa!"- Hai tên kia xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Thần Bắc Minh và Ngạn Băng mắt điếc tai ngơ một đường thẳng đi ra khỏi khoang thuyền. Bước chân hai người chuẩn bị chạm đất thì đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói:-" Chậm đã!"

Bạch Vu Mặc nhìn hai người kia vẫn tiếp tục làm như không nghe thấy gì, bước đi. Hắn nheo mắt lại, hai người này quả thực khó đối phó mà.

-" Ta là Bạch Vu Mặc, con trai của Bạch Bằng, mong rằng hai vị nể mặt ta mà quay lại bữa tiệc."

Thần Bắc Minh lúc này mới dừng bước chân, vẻ mặt giả bộ như đang rất miễn cưỡng khiến trong lòng Ngạn Băng cười muốn chảy cả nước mắt.

Không ngờ Thần Bắc Minh cũng biết giả bộ, hơn nữa còn chuyên nghiệp như vậy a! Ha ha ha! Tại hạ thật là bái phục bái phục!

-" Hừ!"- Anh hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng xoay người ôm Ngạn Băng hiên ngang bước vào sảnh tiệc.

Lúc Thần Bắc Minh lướt qua Bạch Vu Mặc, ánh mắt của hắn nhìn vào cánh tay đang ôm eo của Thần Bắc Minh, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play