Anh bắt lấy tay của cô kéo thẳng lên trên lầu. Ngạn Băng ngơ ngác để yên cho Thần Bắc Minh kéo mình lên.
Không ổn rồi! Đi tới nửa cầu thang, đột nhiên tiếng chuông báo động trong đầu cô vang lên inh ỏi. Cô thế nào lại quên mất, người đàn ông này vốn dĩ
không thể dùng óc suy luận của người bình thường để hình dung được bây
giờ anh đang nghĩ cái gì!
Làm thế nào bây giờ?
Gấp quá, sắp tới cửa phòng rồi! Trong lòng của cô đều rối thành một đoàn, không thể nghĩ ra cái gì cả!
-" A..."- Đúng lúc này, Ngạn Băng rên nhẹ một tiếng, chợt ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy bụng mình, khuôn mặt nhăn nhó.
-" Sao vậy?"- Thần Bắc Minh nhăn mày lại, không biết là lo lắng hay tức giận, hỏi cô.
-" Em... em, bà dì của em tới rồi!"- Ngạn Băng hơi đỏ mặt, lí nhí nói ra
một câu. Cô với anh quan hệ thân mật không phải một hai ngày, nhưng rốt
cuộc đây vẫn là chuyện của phụ nữ a, cô vẫn biết xấu hổ đó!
Thần Bắc Minh nhướng nhướng mày:-" Thật không?!"- Cô ở bên cạnh một thời
gian khá dài, anh đương nhiên nắm rõ được bà dì của cô khi nào thì tới.
Tính toán một chút, hôm nay chỉ còn cách bà dì của cô một ngày nữa, thế
nhưng lại xuất hiện vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng như này!
Ngạn Băng gật đầu như băm tỏi, đôi mắt đáng thương nhìn anh:-" Em... em hết
bvs* rồi!"- Cô cúi đầu thật thấp, âm thanh còn nhỏ hơn cả lúc nãy.
(bờ vờ sờ*: cái này mình không nói rõ nhá, bạn nào con gái dậy thì thì đều biết >. Thần Bắc Minh thở ra một hơi, có chút bất mãn trong lòng, anh đã cấm dục hơn một tuần rồi, còn nhịn thêm chút nữa chắc chắn sẽ hỏng mất! Thôi vậy,
tạm thời nhịn tiếp, sau này cô bé này nhất định sẽ không thoát được khỏi tay mình!
-" Được, vậy để tôi đi mua!"- Thần Bắc Minh miễn cưỡng lái xe rời khỏi biệt thự đi tới trung tâm thương mại.
Phù! Ngạn Băng nhìn hướng anh rời khỏi, thở hắt ra một hơi, biểu tình sống sót sau thảm họa!
Thật là may mắn a! Bà dì, bà đã cứu tôi một mạng rồi, sau này tôi nhất định
sẽ hậu tạ, mua cho bà một cái bvs tốt nhất! (>. Khoảng chừng 20 phút sau, Thần Bắc Minh trở lại, trên tay xách một túi gì đó thật lớn màu đen đi vào phòng.
Bên trong phòng tắm, Ngạn Băng ngâm mình trong dòng nước ấm, hai tay để lên thành bồn, khuôn mặt đắp một chiếc mặt nạ dưỡng da thoải mái tựa vào
bức tường phía sau. Nghe thấy âm thanh mở cửa phòng bên ngoài, cô cuống
quýt đứng dậy, rút chiếc khăn tắm trên giá treo quấn vào người.
Cô làm như vậy cũng để tự vệ thôi a! Ai biết đâu lỡ như người đàn ông này
tinh trùng lên não sau đó nhảy vào đè cô xuống thì thật không tốt đâu!
Cô hé cửa nhìn ra bên ngoài, Thần Bắc Minh đang ung dung ngồi trên ghế
sofa uống rượu. Không nhìn thì tốt, vừa nhìn một cái, Thần Bắc Minh liền phát hiện ra cô.
-" Ra đây!"- Anh ra lệnh một tiếng, không cho phép cô cự tuyệt.
Ngạn Băng không còn cách nào, đành mở hẳn cửa ra ngoài.
-" Nằm xuống giường!"- Thần Bắc Minh lại tiếp tục "chỉ huy".
-" Nhưng..."- Ngạn Băng không hiểu nổi, anh muốn cô nằm xuống làm cái gì chứ!
-" Không nhưng nhị gì hết!"
Ngạn Băng bất mãn chu môi lên, đi tới giường nằm úp sấp xuống.
-" Nằm ngửa lên!"- Thần Bắc Minh cau mày lại, cô bé này rốt cuộc là không hiểu hay giả vờ ngu vậy chứ?!
-" Anh..."- Ngạn Băng nghẹn lời, chẳng lẽ anh cũng không quan tâm tới bà dì của cô, muốn làm cái chuyện kia ngay bây giờ sao?!
Thần Bắc Minh xé một gói bvs, sau đó đi tới gần cô.
Rốt cuộc, đầu của cô cũng được khai thông, hiểu được anh muốn làm gì!
-" Anh... anh đừng nói là... nói là giúp em thay bvs đó!"- Ngạn Băng xấu
hổ tới mức khuôn mặt đều nóng ran, nói năng không rành mạch.
-" Chẳng lẽ không được?"- Khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống, đột nhiên
nghĩ ra cái gì đó, khóe miệng anh hơi nhếch lên cười tà một tiếng.
Thần Bắc Minh đổ người xuống, nằm đè lên Ngạn Băng, hai tay chống ở dưới giam giữ cô trong lồng ngực cường tráng.
Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, thanh âm tràn đầy ám muội:-" Hai mươi năm trước, lúc em mới ra đời, ba mẹ em cho tôi trông giữ em vài ngày. Trong vài ngày đó, tôi làm tất cả mọi việc để chăm em đó! Bao gồm cả... thay
tã lót!... Cho nên, cơ thể em, tôi đã nhìn thấy từ lúc em mới lọt lòng
đấy, biết chưa hả?!"
Ngạn Băng nằm im nghe anh nói chuyện, cơ thể đơ ra một cục không có phản
ứng. Rốt cuộc sau một hồi, Thần Bắc Minh cũng đã đứng lên, rời khỏi
người cô. Ngạn Băng cảm thấy người mình đâu đâu cũng đều nóng bừng, nhất là khuôn mặt, đều đã đỏ như trái ớt vậy, rất rất đáng yêu!
Thần Bắc Minh nhìn thấy biểu tình đó của cô, khóe môi giương lên một nụ cười đắc ý!
Ngạn Băng co người lại, hai tay cầm lấy chiếc gối bịt kín gương mặt của mình, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Sau đó, cô liền lăn ra ngủ, cũng không biết rốt cuộc Thần Bắc Minh mang bvs vào cho cô như thế nào nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT