Thần Bắc Minh ôm chặt lấy eo nhỏ của cô, không để cho cô tiếp tục giãy dụa, chất lỏng màu trắng đục theo dòng nước chảy
xuống sàn nhà tạo nên một khung cảnh hết sức dâm mĩ. Anh rút vật to lớn
của mình ra khỏi cơ thể cô, Ngạn Băng giống như mất đi cột trụ chống đỡ, cơ thể xụi lơ ngồi xuống sàn nhà thở dốc.
..........
Ring~ Ring~...
Ngạn Băng che miệng mình ngáp một tiếng thật dài, bực bội vươn tay lên đầu giường cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông inh ỏi.
-" Chuyện gì vậy?"
-"..."
-" Một lát tôi sẽ tới xử lý sau!"- Ngạn Băng nói qua loa, tiện tay ném chiếc điện thoại trở lại vị trí cũ.
Thần Bắc Minh nằm bên cạnh hơi nhíu nhíu mày, tính tình cô bé này quả thực không tốt chút nào cả!
Cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh, ngủ thẳng tới tận trưa.
Ngạn Băng mở mắt ra, bên cạnh Thần Bắc Minh đã sớm rời giường từ lâu, cô lết thân thể đầy "thương tích" của mình vào phòng tắm. Dùng thuốc mỡ xoa
lên vết hôn trên người mình mong rằng có thể giảm đi chút ít.
Xong xuôi, lại khoác thêm một chiếc áo bành bên ngoài, hoàn toàn không làm
mất mĩ cảnh mà còn tôn lên được vẻ cao quý thanh nhã trên người cô.
Tại tòa cao ốc tầng 89 của Ngạn Thị.
Ngạn Băng bước vào, tất cả mọi ánh mắt tò mò, hiếu kì của nhân viên đều dán lên người cô.
Ngạn Băng không chút để ý, tự ý mở cửa vào phòng dành cho tổng tài. Một
người phụ nữ mặc bộ đồ công sở, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng,
ánh mắt của cô xa xăm mà sắc bén xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn về
nơi xa. Dường như cảm nhận được người sau lưng mình, cô ta xoay người
lại, cười thật tươi nhìn Ngạn Băng.
-" Chị tới rồi!"
-" Sao vậy?!"- Ngạn Băng nhàn nhạt hỏi.
-" Thần Thị vừa mới bán đấu giá một miếng đất, Lưu Thị đã mua được rồi. Em rất có hứng thú với miếng đất đó, không bằng, chúng ta đạp đổ Lưu Thị,
sau đó cướp lấy, làm thù lao cho em thời gian qua quản lý Ngạn Thị đi!"- Mạc Quân Tịch nói rất nhẹ nhàng, như thể việc đạp đổ Lưu Thị chẳng qua
chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi!
Sở dĩ cô ta hỏi ý kiến Ngạn Băng là bởi vì Ngạn Thị là một tay Ngạn Băng
gây dựng lên, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa em họ, chả có hứng thú về
việc kinh doanh nhưng lại bị cái người chị vô tâm này đẩy hết lên trên
đầu mình! Thực tức chết, ngày nào cũng phải ngồi ở đây ngâm mình trong
đống công việc, không chừng khi cô thoát khỏi đây được thì cũng phải vào viện tâm thần a!
-" Muốn phá của thì nói luôn đi, cũng không cần phải tìm cái lý do ngớ
ngẩn đó!"- Ngạn Băng không tiếc vạch trần luôn "âm mưu" của đứa em họ
này.
-" Chị,
chị cũng không cần phải nói thẳng thắn như vậy a! Sẽ làm tổn thương đến
trái tim bé bỏng này của em đó!"- Mạc Quân Tịch đáng thương hề hề nói.
-" Lúc nãy, em nói Lưu Thị đã mua được miếng đất kia?"- Ngạn Băng trầm mặt, khóe môi gợi lên một nụ cười đầy quỷ dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT