Nhìn thấy Hàn Băng Băng đứng bên ngoài, Lưu Mộng Ảnh trừng mắt lên nhìn cô, hai tròng mắt bắn ra sự phẫn nộ và ghen ghét.

Tiêu Ẩn vui vẻ khi thấy người gặp họa, không tiếc thêm vài lời châm chọc:-" Haizz, có một số người da mặt thật là dày a, người ta đã không cần mà lại cứ bám dai như đỉa vậy! Nếu tôi là cô thì đã lựa chọn an phận thủ thường sống tốt quãng đời còn lại rồi!"

Lưu Mộng Ảnh hừ lạnh một tiếng, sau đó liền bỏ đi.

-" Vào đi!"- giống như nhìn thấy Hàn Băng Băng bên ngoài cánh cửa, Thần Bắc Minh khẽ cất giọng.

Không hiểu sao thấy Lưu Mộng Ảnh, Hàn Băng Băng hơi khó chịu trong lòng, xịu mặt xuống bước vào trong.

-" Sao vậy?"- Thần Bắc Minh nhàn nhạt hỏi, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.

Hàn Băng Băng hơi bực bội ngồi xuống ghế, cầm vài miếng bánh trong túi đồ ăn vặt bỏ vào miệng, nhai.

Tiêu Ẩn cảm thấy không khí hơi cổ quái liền thức thời rút lui ra ngoài, để không gian riêng cho hai người.

-" Lại đây!"- vẫn là hai từ ngắn gọn, Thần Bắc Minh ra lệnh cho cô.

Từ lúc cô bước vào, mày của anh liền nhăn chặt lại. Vật nhỏ dám cả gan ăn mặc như vậy ra ngoài là để dụ dỗ ai cơ chứ? Nếu không trừng phạt cô một chút thì anh đã không phải là Thần Bắc Minh rồi!

Hàn Băng Băng tâm không cam tình không nguyện bước đến gần anh.

Thần Bắc Minh càng nhíu chặt mày hơn, đưa tay kéo cô ngồi đối diện trên đùi mình.

Hàn Băng Băng bị cố định trên cặp đùi rắn chắc của anh, tự nhiên là không thể động đậy. Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên như muốn lên án anh.

Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, hơi thở của hai người hòa vào nhau khiến không khí từ từ trở nên khô nóng.

Lúc này trong đầu Hàn Băng Băng không hề chứa bất cứ ý niệm phản kháng nào nữa, đơn giản là bởi vì cô cảm nhận được có một vật gì đó cứng rắn đang từ từ ngẩng đầu lên đâm vào mông của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

Thần Bắc Minh đưa hai ngón tay khẽ nâng cằm của cô nhìn thẳng vào mắt mình.

-" Hửm, em đang ghen sao?"- Thần Bắc Minh nhìn cô, đôi mắt chứa ý cười không dễ phát hiện.

-"Không... không có!"- Hàn Băng Băng lúng túng đáp lại anh.

-" Đúng là một cô bé không thành thật!"- Thần Bắc Minh đột nhiên gạt tất cả đồ vật trên bàn làm việc xuống đất, đặt cô nằm xuống.

-" A..."- Hàn Băng Băng mất thăng bằng theo bản năng ôm lấy cổ anh. Cô nhìn thấy dưới quần người đàn ông như có một vật gì đó thật lớn độn lên, gương mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn nữa.

Trải qua một lần, cô đương nhiên sẽ hiểu biết được rõ hơn về cái phương diện kia a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play