Đúng lúc này, từ trên lầu ba, Tiêu Ngân bước
xuống, vô tình đụng vào cái đĩa đựng bánh ngọt cầm trên tay của Hàn Băng Băng khiến nó rơi xuống đất.
Hàn Băng Băng nhìn đĩa bánh thơm ngon của mình giờ đã nằm 'an nghỉ' dưới
sàn nhà, cô tức giận giơ giày cao gót của mình lên giẫm thật mạnh xuống
chân của Tiêu Ngân.
-" A..."- cậu ta đau tới nỗi phải hít một ngụm khí.
-" Này, tôi chỉ vô tình mà thôi, cô cũng không cần độc ác như vậy chứ?!"
-" Hừ, vô tình nhưng hữu ý, lý do này đã được chưa?"- Hàn Băng Băng chu
cái miệng nhỏ của mình, ủy khuất nhìn cái bánh rớt trên sàn nhà.
Tiêu Ngân nhìn cô, tự nhiên trong đầu nổi lên một suy nghĩ vô cùng tà ác.
'Cô gái này cũng rất được đấy, không bằng làm thuốc giải cho lão đại
cũng tốt lắm! Hừ, đây chính là kết cục của cô dám đụng vào tôi'.
-" Tôi rất xin lỗi a, vì muốn tạ lỗi với cô, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật, ở trên tầng ba có rất nhiều đồ ăn ngon đó, cô có muốn nếm thử hay
không?"
-" Hừ,
anh tưởng tôi là loại người ngực to nhưng không có não sao, dựa vào mắt
của tôi liền nhìn ra được anh không có ý tốt rồi!"- Hàn Băng Băng trừng
mắt nhìn Tiêu Ngân.
Khóe miệng của hắn co rút liên hồi, cô gái này đúng là hoàn toàn không dễ dụ chút nào, thực khó ăn!
-" Vậy cô lên đây làm gì, cô có biết tầng ba dành cho Thần đại thiếu gia hay không?"
-" Hừ, sao lại có loại người ngốc như anh cơ chứ, chính vì không biết nên
mới nhìn thử xem a. Hơn nữa tôi cũng chính là tìm Thần Bắc Minh mới đi
lạc như vậy, đều tại hắn!"
Gân xanh trên trán của Tiêu Ngân giật giật vài cái, không ngờ lúc còn sống, hắn vẫn được chứng kiến một người phụ nữ có gan lớn như vậy, dám gọi
thẳng cả tên của lão đại!
-" Không phải cô muốn biết Thần đại thiếu ở chỗ nào sao?! Anh ta ở căn phòng cuối tầng ba ấy!"- Tiêu Ngân chỉ chỉ lên trên.
-" Lần này tôi bỏ qua cho anh, nếu anh còn có lần sau,... à không, không
có lần sau nữa, bởi vì lúc đó anh đã sớm chết mất xác rồi!"- Hàn Băng
Băng trừng mắt đe dọa. Hàn Băng Băng một đường đi thẳng lên lầu ba vô
cùng thuận lợi. Vệ sĩ đứng canh cửa nhận được ám hiệu của Tiêu Ngân nên
cũng không có ngăn cản cô.
Hàn Băng Băng đứng trước cửa, gõ gõ lên đó:-" Này, anh bị ốm sao, tôi đến
xem a! Sao anh không mở cửa cho tôi!"( T/giả: tội chị này quá, sắp bị ăn đến nơi vẫn hồn nhiên không biết gì >. Cửa phòng không có khóa, Hàn Băng Băng từ từ đẩy ra ngó vào bên trong, căn phòng trống không có một bóng người.
Hàn Băng Băng nhón từng bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong. Đột nhiên,
cánh cửa sau lưng của cô đóng sầm khiến cô giật mình quay đầu lại.
Thần Bắc Minh tựa như vừa mới tắm xong, cả người ướt nhẹp, trên người anh
chỉ có duy nhất một chiếc khăn tắm màu trắng, ngay cả áo cũng không thèm mặc.
Đôi mắt
của anh đỏ hằn những tia máu nhìn chằm chằm cô. Theo bản năng, cô có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm ở trên người anh, bước chân không tự
chủ được lùi về phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT