Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ rọi vào thân thể hai người một nam một nữ đang ôm nhau ngủ.
Thần Bắc Minh cũng đã tỉnh giấc từ lâu, chỉ là anh vẫn nằm yên không nhúc
nhích, anh sợ nếu cử động một chút cô nhất định sẽ thức giấc.
Đêm qua anh phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ cô đi ngủ được, nên hôm nay phải để cho cô ngủ nhiều thêm một chút.
Lông mi dài của cô gái khẽ run run, cái miệng nhỏ nhắn còn thổi bong bóng vô cùng đáng yêu giống như một đứa trẻ vậy! Làn da mịn màng trắng nõn ẩn
hiện sau lớp vải mỏng màu đen càng thêm mê người. Ánh mắt của anh nóng
rực nhìn chằm chằm vào xương quai xanh xinh đẹp bị lộ ra ngoài cổ áo.
Trong người anh lúc này tựa như có một ngọn lửa thật nhỏ đang nhen nhóm
trỗi dậy, chỉ chờ thời cơ để bùng phát.
Đột nhiên, thân thể nhỏ bé trong ngực cựa quậy một chút rồi mở mắt ra, đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm anh.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh nhếch miệng lên:-" Thế nào, thấy tôi đẹp trai quá có đúng hay không?"
Cái đầu nhỏ lúc thì lắc lắc, lúc thì gật gật rất đáng yêu!
Thần Bắc Minh ngồi dậy, lấy từ túi áo vest treo trong tủ ra một chiếc thẻ
màu vàng kim, sau đó đưa cho cô. Hàn Băng Băng cầm lấy chiếc thẻ tò mò
soi xét ngắm ngía lung tung, không biết đây là thứ gì.
Cô ngẩng đầu lên định hỏi thì Thần Bắc Minh đã sớm mở cửa định bước ra
ngoài. Anh dừng cước bộ, quay lại nói với cô:-" Cầm cái này đi mua quà
sinh nhật, tôi sẽ cho người đi cùng em."
Hàn Băng Băng vẫn là không hiểu được công dụng của cái thẻ màu vàng này. Chẳng lẽ là bán đi rồi lấy tiền mua đồ sao?
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu.
Tiêu Ẩn và bốn thuộc hạ thân cận của Thần Bắc Minh cũng đang ngồi ăn
sáng, vừa thấy cô, Tiêu Ẩn đã vẫy vẫy tay để cô tới ăn cùng.
Ba thuộc hạ còn lại kia đều có vẻ không vui trước hành động đó của Tiêu Ẩn, khẽ nhăn mày lại.
-" Hừ, bàn ăn của chúng ta từ lúc nào có thêm một người phụ nữ nữa vậy!"- một trong số ba người lên tiếng.
Đối với bọn họ mà nói, phụ nữ bên cạnh lão đại chẳng qua đều là loại phụ nữ ham giàu, bán rẻ thân xác để đổi lấy đồng tiền mà thôi, không có tư
cách ngồi cùng nhà, ăn cùng bàn như vậy với bọn họ!
Cô nhíu mày, vẫn không nói gì ngồi xuống chỗ trống giữa Tiêu Ẩn và lão Tứ. Trong bữa ăn như vậy, không người nào có thể ăn ngon miệng được nhưng
Hàn Băng Băng lại rất tự nhiên không chút gò bó. Thậm chí Tiêu Ẩn và lão Tứ còn rất chu đáo gắp thức ăn vào chén cơm của cô, hoàn toàn bỏ lơ mấy ánh mắt như muốn giết người của ba người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT