Cô đóng sầm cửa lại, ngồi sụp xuống nền nhà.
Gương mặt trắng nõn lúc này lại ửng hồng một cách lạ thường, trái tim
đập thình thịch thình thịch không ngừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
của mình vậy.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa cánh môi phớt hồng vẫn còn lưu lại hương vị
của người đàn ông kia khiến cô càng xấu hổ hơn. Bị hắn cưỡng hôn như vậy mà không những cô không phản kháng lại còn để mặc cho hắn hôn, thật mất mặt chết đi được!
Không ngồi quá lâu, cô mở tủ lấy một chiếc khăn tắm màu trắng bước vào phòng
tắm. Ngồi trong bồn thật lớn, mặc cho dòng nước ấm áp chảy xuôi theo cơ
thể nõn nà của mình nhưng trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại cái hình ảnh
kia, muốn xua thế nào cũng không đi được.
Cô càng nghĩ càng kì quái, Thần Bắc Minh thật sự có gì đó là lạ. Ban đầu
khi mới tới nơi này, cả người hắn đều toát lên cái vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng bây giờ lại khác, hắn giống như đang... quan tâm cô vậy, thậm chí còn tốt bụng một cách bất bình thường!
Ngay cả cái tên 'Hàn Băng Băng' mà hắn đặt cho cô cũng kì lạ. Lúc hắn nói ra cái tên này, cộng thêm lời nói đầy ẩn ý của Tiêu Ẩn cô cũng có nghi ngờ đôi chút nhưng lại lười để tâm đến nó. Bây giờ nghi vấn đó lại ăn sâu
bén rễ trong lòng cô, nhất định không lâu nữa sẽ đâm chồi nảy lộc thành
một cái cây thật lớn. Rốt cuộc là cái tên này có gì đặc biệt?
Trong đầu cô toàn là một mớ tơ vò, muốn gỡ cũng không tìm được nút thắt. Chi
bằng cứ bình thản tiếp nhận tất cả, cái gì cần xảy đến rồi cũng sẽ đến.
Hàn Băng Băng đứng trước gương, lau khô thân thể của mình. Cô ngắm nhìn
mình trong gương, cảm thấy, hình như... cơ thể của mình có gì đó cũng bị thay đổi.
Lắc lắc đầu gạt bỏ tất cả suy nghĩ rối rắm của chính mình.
Cô ra khỏi phòng liền leo lên giường ngủ. Hôm nay cô nhất định phải ngủ
một giấc thật ngon mới được. Có lẽ là quá mệt mỏi, cô vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
---------------
Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát đã qua ba tháng.
Mà ba tháng này đã xảy ra một việc vô cùng kinh thiên động địa, làm cho
tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc, bao gồm cả Thần Bắc Minh, đó
là....
-" Chị
Băng, đưa tôi xách đồ cho!"- là giọng nói của lão Tứ. Hắn đưa tay sang,
giành luôn cả cái va li còn lại của Hàn Băng Băng.
-" Này, đồ của tôi, cậu cũng xách luôn đi!"- Tiêu Ẩn thấy vậy, nhét chiếc
va li của mình vào tay cho lão Tứ. Hắn đen mặt, rõ ràng hắn chỉ nói xách cho Hàn Băng Băng, không có nói sẽ giữ luôn giùm thằng nhóc này a.
Sự việc kinh thiên động địa mà khiến ai cũng phải kinh ngạc đó chính là ba người Hàn Băng Băng, Tiêu Ẩn và lão Tứ lại thân thiện với nhau như anh
em một nhà vậy.
Thần Bắc Minh đứng ở phía trước không vui nhíu mày. Hắn vươn tay ra, kéo Hàn Băng Băng vào lòng mình, cô cũng không phản kháng, để hắn cứ như vậy
đưa cô lên trực thăng.
Sau ngày bị hắn cưỡng hôn, Thần Bắc Minh thật sự đồng ý với cô có thể trở
lại đất liền. Hơn nữa hiện tại, bọn họ chính là đang lên đường trở về a. Trong lòng của cô không hiểu sao lại xuất hiện một chút bất an, nhưng
suy nghĩ đó của cô lại nhanh chóng bị gạt ra sau đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT