Nguồn: hoahoahoa1104.wordpress.com

Chương 7


Cuối cùng hai người vẫn chưa thống nhất được là kết hôn hay chia tay. Tần Tranh đang tức giận nên Hoắc Chiêu Lâm không muốn nhiều lời với hắn, đợi đến lúc hắn bình tĩnh thì sẽ bàn lại sau. Đối với thái độ nhìn như sẽ chịu trách nhiệm nhưng thật ra lại qua loa của Hoắc Chiêu Lâm, tâm lý Tần Tranh càng khó bình tĩnh nhưng không có cách nào, từ khi hắn bắt đầu có tình cảm với Hoắc Chiêu Lâm thì hắn cũng đã thua.

Buổi chiều, Tần Tranh bồn chồn không thể ngồi yên liền rủ đám hồ cẩu bằng hữu cùng đến trang viên trà ở ngoại thành cùng nhau thưởng trà.

Ngắm khung cảnh rộng lớn bao la của hồ đẹp nhất là khi nhìn từ cửa sổ. Tần Tranh yên tĩnh ngồi trên bệ cửa sổ nắm cần câu cá trong tay, mấy người phía sau hắn quậy một buổi tối đang uể oải vừa ngáp vừa uống trà nói chuyện phiếm. Thật hiếm khi thấy mấy người này làm tham gia một hoạt động tu thân dưỡng tính như vậy, tuy rằng đám này cũng không ngồi một chỗ được bao lâu.

Đề nghị tới nơi này uống trà chính là Tần Tranh, có rất ít người biết Tần nhị thiếu không nghiêm túc sẽ thích loại hoạt động tẻ nhạt không thú vị như câu cá thưởng trà. Thật ra cũng là học từ chỗ anh của hắn, lúc nhỏ Tần Ý vì mài giũa tính cách cho Tần Tranh thường thường sẽ dẫn em trai đi câu cá, ngồi xuống mấy giờ đồng hồ không cho hắn làm gì hết, lâu dần Tần Tranh cũng tạo thành thói quen.

Thấy Tần Tranh không nói một lời, mấy công tử bột tối hôm qua tận mắt nhìn thấy Tần Tranh bị Hoắc Chiêu Lâm vác đi cười cười trêu chọc hắn: “Tranh thiếu tối qua có bị Hoắc tam làm thịt không?”

Lập tức có người hóng chuyện chen vào: “Đúng vậy, Tranh thiếu hôm nay có vẻ tâm trạng tốt, tối hôm qua có phải cùng Hoắc tam gì kia rồi không?”

Một đống người ồn ào, trong ngày thường Vương Thiếu Tiệp thích hóng chuyện nhất lại trừng mắt nhìn cả đám: “Mấy người đủ chưa hả, đây là việc riêng tư của Tranh thiếu, là chuyện để mang ra tám nhảm đấy à?”

Đùa gì thế, tối hôm qua là gã gọi Hoắc Chiêu Lâm tới, ngày hôm nay cả ngày đều kinh hồn bạt vía không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Tần Tranh chỉ sợ vị đại thiếu gia này tìm mình tính sổ.

Tần Tranh lại thái độ khác thường không tỏ vẻ gì hết. Hắn cau mày giống như đang suy tư, sau một hồi lâu mới do dự mở miệng hỏi, nhưng hỏi ra câu không ai ngờ đến: “Mọi người cảm thấy… Tôi và anh ta có hợp nhau không?”

Đám công tử bột: “…”

Lý Phong Xuyên rất có mắt nhìn người châm chước nói: “Thật ra hợp hay không cũng không phải là vấn đề quan trọng. Quan trọng là được là hai bên phải có tình cảm, Tranh thiếu cũng không phải là người đồng ý chịu thiệt thòi, cũng chỉ là vấn đề đơn giản không cần phải nghĩ phức tạp như vậy.”

Có người gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, việc này có gì phải xoắn xuýt. Rất đơn giản, nếu không vui thì hủy hôn, Tần đại ca nhất định có thể giúp Tranh thiếu quyết định. Nếu Tranh thiếu có tình cảm với Hoắc lão tam, vậy…”

Tần Tranh liếc hắn một cái: “Làm sao bây giờ?”

“Đơn giản…” đối phương phất tay, “Chuốc say rồi ch*ch, gạo nấu thành cơm. Đã như vậy, anh ta còn dám trốn nợ sao?”

Vương Thiếu Tiệp vốn không đứng đắn cảm thấy việc này sai sai: “Ê này, Tranh thiếu là đàn ông cũng không phải mấy em gái, chẳng lẽ muốn Hoắc lão tam phụ trách trinh tiết cho hắn?”

Đám người bên cạnh còn đang bàn luận sôi nổi, Tần Tranh lia tầm mắt nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng nhưng trong lòng hắn lại đang rối bời.

Nếu như tối hôm qua Hoắc Chiêu Lâm không đến hộp đêm đón hắn, hắn nói từ hôn có lẽ quan hệ giữa bọn họ thật sự sẽ chấm dứt. Nhưng sáng nay tỉnh lại trong phòng khách ở nhà Hoắc Chiêu Lâm đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, hắn cuối cùng vẫn không thể thẳng thắn nói ra.

Cả đám đang nói giỡn, cửa phòng ở ngoài bỗng vang lên tiếng cãi nhau ồn ào đứt quãng không ngừng, Tần Tranh không nhịn được kéo cần câu hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Phong Xuyên đứng dậy mở cửa xem thì thấy một đám người quen cũ của bọn họ đang bị quản lý trang viên chặn ở bên ngoài. Tên đàn ông dẫn đầu ôm một cô em xinh đẹp trong lòng hung hăng phách lối vốn là người không hợp nhau với Tần Tranh – Từ gia thiếu gia Từ Tử Hoa. Tên kia đang phách lối trách mắng quản lý: “Cái nhà này hôm trước không phải tôi đã đặt chỗ sao? Bây giờ ông lại nói đã có người vào, các ông làm ăn thế hả? Xin lỗi thì có tác dụng gì? Đi đuổi hết người bên trong ra cho tôi!”

Quản lý khom người không ngừng xin lỗi, lại nhất quyết không chịu làm theo yêu cầu của Từ Tử Hoa: “Buổi trưa tôi gọi điện thoại để xác nhận với ngài, ngài nói không đến nên tôi mới để phòng cho người khác. Thực sự xin lỗi, Bích Lạc Phường ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị xong…”

Từ Tử Hoa cắt ngang, không tha thứ nói: “Sát vách có chỗ nào cảnh đẹp? Tôi đã đặt trước sao lại để cho người khác, các người như thế này là có còn muốn làm ăn nữa hay không?”

Phòng trà ở đây là nơi rất được yêu thích của đám người nhiều tiền muốn học đòi văn vẻ. Trang viên trà xây dựng xung quanh hồ, tọa lạc giữa sắc màu rực rỡ của từng gian nhà cách xa nhau tạo thành để bảo đảm yên tĩnh cho khách, rất thích hợp để thả lỏng nhàn nhã cho hết thời gian. Gian Vân Vụ Các của mấy người Tần Tranh là tiểu viện có phong cảnh đẹp nhất. Những ai muốn đến đều phải đặt trước, hôm nay bọn họ may mắn vừa đến thì gian này đang lúc trống, Tần Tranh lại quen biết quản lý ở đây nên trực tiếp đưa mọi người vào đây, không nghĩ tới bây giờ phiền phức tìm tới cửa.

Nếu là người khác gây hỗn loạn như thế này sớm đã bị bảo vệ tống ra ngoài nhưng đối với Từ thiếu gia quản lý cũng không dám bắt gã làm cái gì. Cho dù trà trang không hề sai, cũng chỉ có thể liên tục xin lỗi cố gắng để đối phương nguôi giận.

Tần Tranh từ trong phòng đi ra, ôm tay hạ mắt nhìn vào hai mắt Từ Tử Hoa cười nhạo nói: “Chó điên ở đâu đến, chỗ này cũng không phải chợ bán đồ ăn sao lại chạy đến chửi đổng. Quản lý Triệu, loại khách hàng thấp kém như này vẫn là đừng tiếp đãi thì hơn kẻo lại hạ thấp danh tiếng và phẩm cấp trà trang.”

Nhìn thấy Tần Tranh, lại nghe được hắn chọc ngoáy khiêu khích, Từ Tử Hoa đen mặt tranh cãi: “Mày giữ miệng lưỡi sạch sẽ một chút!”

Tần Tranh không phản đối: “Vậy mày cút xa ra, tao nhìn thấy mày còn sợ bẩn.”

Mấy người đi cùng Từ Tử Hoa cũng không phải dạng tốt đẹp gì, trong lòng mỗi người đều ôm một cô em chẳng khác gì quái vật thẩm mỹ, phẩm chất thấp kém, Tần Tranh cũng không dám nịnh nọt. Từ Tử Hoa từ khi đi học đã thích so đo với hắn, nhưng đáng tiếc khuôn mặt của Từ Tử kém Tần Tranh quá xa, nhân phẩm có vấn đề, nhân duyên cũng kém khiến người không muốn dây vào, chỉ có thể tìm cảm giác thành tựu từ đám người thấp kém.

Công tử bột cũng chia rất nhiều loại, Tần Tranh cũng không phải loại vô học không được biết đến trong lớp mà hoàn toàn ngược lại, hắn rất thông minh, khi tốt nghiệp Tần Ý đã từng muốn để hai đứa em đi du học nước ngoài nhưng cả Tần Dao và Tần Tranh đều không thích nên Tần Ý đã mua cho Tần Dao một cái bằng đại học nghệ thuật mà Tần Tranh lại bằng chính năng lực của mình thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước mặc dù người ngoài cho rằng là anh hắn mua chỗ cho hắn, ngay cả Tần Ý cũng không thể tin rằng em mình đỗ được đại học. Nhưng vào đại học rồi Tần Tranh vẫn không mấy mặn mà với việc sách vở. Sau khi tốt nghiệp Tần Tranh bị anh trai hốt vào công ty làm việc, lại còn làm ngay trong bộ phận quan trọng là phòng kế hoạch, mặt ngoài nhìn qua hắn chẳng làm ra trò trống gì nhưng thực tế Tần Tranh chưa bao giờ mắc sai lầm nào mà kết quả công việc là hai dự án hắn làm cũng rất tốt. Trên thực tế Tần Tranh chỉ là không quen với cuộc sống cần phải cố gắng này, có lẽ vì anh trai quá mạnh mẽ và chói sáng. Dưới hào quang của Tần Ý, Tần Tranh không cần phải quá cố gắng để có được một cuộc sống yên bình, vì thế nên hắn bị người ngoài coi như không có bản lãnh gì chỉ biết là hoa thiên tửu địa ăn chơi trác táng.

Mà bị gộp chung thành một loại người với Từ Tử Hoa khiến Tần Tranh không thể nhịn. Từ Tử Hoa là cái thứ gì, ỷ vào trong nhà có tiền liền bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà việc ác gì đều làm qua, ăn uống chơi gái đánh cược có gì mà gã chưa thử. Hơn nữa nhiều lần vô tình cố ý tìm Tần Tranh gây phiền phức. Tần Tranh và gã từ trước đến giờ không hợp, hai năm qua mâu thuẫn giữa Tần gia và Từ gia không ngừng, nhìn bên ngoài có vẻ mọi chuyện đã giải quyết nhưng vẫn có vết nứt ở giữa. Tần Ý cũng từng nhắc nhở Tần Tranh tận lực tránh gây chuyện với người Từ gia, nhưng đối phương lại chủ động đưa tới cửa gây phiền phức, cũng không phải thiếu gia Tần Tranh gây chyện.

Từ Tử Hoa càng tức giận hơn, gã sớm biết Tần Tranh ở đây nên mới cố ý đến gây rối. Nhìn thấy chiếc xe thể thao mới mua bản limited toàn cầu của Tần Tranh ở bãi đỗ xe Từ Tử Hoa vừa hâm mộ vừa ghen ghét, bàn về trình độ có tiền Từ gia và Tần gia không phân cao thấp, nhưng Từ gia lão gia tử cũng không phải chỉ có một đứa cháu là gã thì sao có thể như Tần Tranh tùy ý tiêu xài, đây cũng là nguyên nhân gã không vừa mắt Tần Tranh.

“Mày muốn đánh nhau đúng không? !”

Từ Tử Hoa vừa nói xong mấy người theo sau liền bắt đầu xắn tay áo, Tần Tranh càng nhìn càng thấy ghét, đây đều là hạng người lưu manh không ra gì một câu không hợp liền muốn động thủ, quá trẻ trâu.

“Biết điều thì mau cút, nếu không tao cũng chẳng ngại gọi người tống mày ra ngoài.”

“Mày là cái thá gì? Trà trang là của nhà mày mở à?”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Trà trang không phải nhà tao mở thì cũng chả phải Từ gia nhà mày mở, nhưng đây là của bố vợ tương lai tao mở đấy, tao đủ tư cách mời mày phắn khỏi đây.” Tần Tranh mắt lạnh nhìn quản lý đang khó xử vì không muốn đắc tội hai bên, “Quản lý Triệu, có cần tôi gọi điện cho Hoắc tam thiếu gia không? Các ông làm ăn như vậy sao được, loại khách thấp kém như này phải mau đuổi đi, sợ cái gì?”

Đám người đứng sau Tần Tranh hóng chuyện vui há hốc mồm, Tần Tranh thế nhưng lại mang tên tuổi vị hôn phu ra để đe dọa người khác, lúc này mới thực sự là gặp quỷ, trước đây mỗi khi mọi người trêu chọc hắn và Hoắc Tam về chuyện kết hôn hắn liền trực tiếp trở mặt, hiện tại đây là thay đổi rồi hở?

Quản lý an tâm, nói chuyện với Từ Tử Hoa cũng nghiêm khắc hơn mấy phần: “Mời ngài dời bước sang sân sát vách, đừng quấy rầy đến khách hàng khác.”

Từ Tử Hoa cũng không nghĩ tới Tần Tranh lại nghĩ chuyện kết hôn với Hoắc Chiêu Lâm không phải nhục nhã mà là quang vinh, cười lạnh nói: “Mày thế mà không ngại quan hệ với Hoắc tam, cũng không ngại mất mặt.”

“Tao và Hoắc Chiêu Lâm cưới hỏi đàng hoàng không ăn trộm không cướp của thì làm sao mà mất mặt? Có thể so được với mày ngủ với mẹ kế lại bị cha ruột bắt gian sao? Mày còn đứng ở đây là muốn tao gọi người đến đưa mày đi đúng không?”

Dám công tử hoàn khố cười thầm, chuyện bí mật này của Từ gia trong giới thượng lưu rất nổi tiếng được lan truyền sốt xình xịch. Mọi người ai cũng cười thầm trong lòng cái trò hề này. Đương nhiên không ai dám nói trước mặt người Từ gia đặc biệt là nhân vật chính trong cuộc Từ Tử Hoa, nhưng Tần nhị thiếu là người không sợ phiền phức.

Từ Tử Hoa tái mặt, ánh mắt cô gái trong lòng gã cũng không nhịn được mà trở nên khác lạ. Gã cũng không ngu xuẩn mà hiểu rằng bảo vệ sẽ thật sự đưa mình ra ngoài, vậy thì mặt mũi gì của gã cũng mất hết. Khẽ cắn răng, Từ Tử Hoa bỏ lại câu “Mày chờ đó” rồi thở phì phò quay người rời đi.

Khóe miệng Tần Tranh khẽ nhếch, hoàn toàn không thèm để ý. Đuổi xong con ruồi liền về phòng tiếp tục uống trà câu cá.

Về phần Hoắc Chiêu Lâm bị hắn gọi hồn, nếu hôn ước còn chưa hủy bỏ thì mượn chút tên tuổi để dùng không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play